Việc này cứ thế trôi qua, sáng ngày thứ hai, Tiêu Túc nhận ra bản thân không thể liên lạc với nhà văn.
Gọi điện thoại, không ai nghe máy.
Gửi tin nhắn, không ai trả lời. Tiêu Túc như điên chạy tới lầu ba tiểu khu Dương Quang nhưng phát hiện mình hoàn toàn không biết nhà văn ở phòng nào, mắt thấy sắp đến thời gian nộp, Tiêu Túc đành gọi người tra giúp cậu ta số phòng của nhà văn.
Trong lúc chờ đợi, Tiêu Túc phòng ngừa vạn nhất nên đã chủ động gọi cho Dạ Mạc Thâm.
Không ngờ Dạ Mạc Thâm vừa nghe máy thì bên kia vang lên giọng nói của Hàn Mộc Tử.
“Chúng ta ít sinh hoạt ở tầng một, chúng ta lên lầu hai đi”
Đây là…
Tiêu Túc suy ngẫm rồi cẩn thận hỏi: “Cậu Thâm cùng mợ đến nhà cũ nhà họ Dạ rồi ạ?”
Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm truyền đến.
“Ừm”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Túc liên vui mừng nhưng cậu ta không để lộ ra ngoài mà cẩn trọng hỏi thăm: “Đêm đó anh bảo tôi làm tài liệu…”
“Bây giờ không có thời gian”
Dạ Mạc Thâm trả lời, đồng thời anh nhận ra Hàn Mộc Tử đang nhìn mình. “Ai gọi thế?”
“Không có việc gì.” Dạ Mạc Thâm nhanh chóng tắt máy, bước từng bước ổn định về phía cô: “Gọi nhầm số, em vừa mới nói muốn lên tâng hai sao?”
Vừa nói, Dạ Mạc Thâm vừa cất điện thoại vào túi.
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Ừm, đi thôi”
Nói xong, như nhớ đến điều gì, cô nói: “Cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308253/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.