Nói khó nghe chính là chủ tiệm ỷ vào vị trí tốt của cửa hàng mà chặt chém như vậy.
La Tuệ Mỹ biết những nơi như này giá tiền sẽ không rẻ, trước đó bà cũng suy nghĩ qua, có đắt một chút thì bà và ba Chu sẽ cố gắng gom góp.
Nói tóm lại phải thỏa mãn tâm nguyện của con gái, dù mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng bây giờ, tiền thuê thế này, con gái sẽ không bận sứt đầu mẻ trán chứ?
Đây điển hình cho việc làm việc nhiều tiền kiếm được ít. Người môi giới biết La Tuệ Mỹ khó xử, anh ta gãi đầu, rồi nói với Tiểu Nhan: “Nếu cảm thấy không ổn, không hài lòng với cửa hàng này thì tôi sẽ dẫn hai người đến xem chỗ khác, thế nào?”
Tiểu Nhan khéo léo gật đầu: “Vậy làm phiền anh”
Sau đó, người môi giới giới thiệu không ít cửa hàng mặt tiền. Cả quá trình, Tiểu Nhan giữ thái độ lễ phép, còn La Tuệ Mỹ không vui.
Lúc ra về, người môi giới ngại ngùng xin lỗi.
“Thật xin lỗi, sợ rằng hôm nay mọi người chưa tìm được nơi ưng ý. Như vậy đi, chúng ta đưa số giữ liên lạc, nếu sau này có nơi nào ổn thì tôi sẽ giới thiệu cho hai người được không?”
“Được” Thế là Tiểu Nhan và đối phương lưu số của nhau, đợi khi người môi giới đi khỏi, La Tuệ Mỹ mới lên tiếng: “Mẹ không hiểu nổi con, mấy cửa hàng phía sau đều chẳng ra gì. Cái đầu tiên khá tốt chỉ là giá tiền quá cao. Đã không thích mà con còn đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308236/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.