**********
Ba Chu hiện tại đã nghỉ ngơi khỏe hơn rất nhiều rồi, một thời gian nữa là có thể xuất viện.
Cho nên nhắc tới chuyện này, Tiểu Nhan cũng không có gì phải khổ sở, vì thế liền nói nguyên sự tình cho Đậu Nhỏ.
Đậu Nhỏ vừa nghe, hốc mắt đỏ, kéo tay cô ấy làm nũng.
“Dì Tiểu Nhan cháu xin lỗi ạ, vừa rồi là cháu không biết bác xảy ra chuyện, đồ trong này cháu cũng không ăn đậu, vẫn là để lại cho bác Chu đi ạ.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan đưa tay nhéo nhéo mũi cậu: “Coi như cháu còn có lương tâm.
Đậu Nhỏ thuận thể ôm lấy cánh tay cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải đến bệnh viện đưa cơm cho Bác Chu sao ạ?"
“Ừm.” Tiểu Nhan gật gật đầu: “Trước tiên đi đưa cơm, sau đó dì Tiểu Nhan lại dẫn cháu đến nhà dì, đến lúc đó mới nấu cơm cho cháu ăn.”
Đậu Nhỏ “dạ” một tiếng, không nói gì nữa.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Tiểu Nhan cùng Đậu Nhỏ xuống xe, một tay xách hộp giữ ẩm một tay nằm lấy cậu bé. Tiểu Nhan tuy rằng thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng
bộ dáng dắt Đậu Nhỏ đi cùng, trông vẽ cũng rất
giống một đôi mẹ con, dù sao năm nay tuổi còn
trẻ đã sinh con cũng không ít.
Chẳng qua diện mạo của Đậu Nhỏ thật sự quá đẹp trai, cho nên khi mọi người nhìn thấy liền kinh ngạc Tiểu Nhan vậy mà lại có thể sinh ra một đứa đẹp trai như vậy.
Lại nghĩ lại, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308226/chuong-1049.html