**********
Tiểu Nhan cảm thấy hô hấp và nhịp tim của mình đều ngừng lại, đại não của cô ấy trực tiếp bị đóng băng, trở nên trống rỗng, cô ấy ngồi tại chỗ tại mặt đất.
Nhìn Hàn Thanh được người phục vụ dẫn vào phòng bao. Đã lâu không gặp nhưng trông anh ta không khác gì trước đây, dáng người vẫn ngay thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, áo sơ mi và cà vật được chăm báct tỉ mỉ, cúc áo khoác được cài gọn gàng và quy cũ. Nhìn liếc qua có thể thấy được sự nghiêm khắc và nề nếp của anh ta.
Đậu nhỏ đang ở bên cạnh cô ấy cười như một tên trộm.
Vẻ mặt Hàn Thanh vốn là lạnh lùng, lúc đi vào thì mặt không bắt cảm xúc, sau khi khỏe mắt liếc nhìn thấy cái gì đó, bước chân của anh ta đột nhiên dừng lại.
Nhưng đó chỉ vẻn vẹn một giấy thôi, lập tức liền trở lại bình thường, như những người xung quanh ngôi vào chỗ. “Anh Hàn, chính là chỗ này."
"Bác...
Đậu nhỏ hướng về người mới đến, bi bố gọi, một bên gọi một bên liếc mắt nhìn Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan lúc này đang cụp mắt xuống, tóc mái rủ xuống che đi tất cả cảm xúc trong mắt, dáng vẻ này khiến người ta nghĩ rằng cô ấy chỉ đang xấu hổ nên cúi đầu xuống.
Chỉ có Tiểu Nhan biết rằng nội tâm cô ấy không được bình tĩnh vào lúc này.
Bàn tay dưới bàn run rẩy không ngừng, Tiểu Nhan nhẫn nhịn đè xuống tâm lý kích động muốn đứng dậy rời đi, cô ấy ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308224/chuong-1051.html