“Có nhiều người trong cửa hàng như vậy, hơn nữa tôi cũng đã thuê người giúp đỡ."
Sau đó, Hàn Mộc Tử mới nhìn cách trang trí của cửa hàng, có vẻ như nó có phong cách hoàn toàn của Nhật Bản có thêm một số yếu tố cổ xưa của Việt Nam, hơn nữa còn có những chiếc đèn lồng tối được đan xen, tạo cho người ta một cảm giác đắm chìm vào một thế giới khác.
Sau khi Hàn Mộc Tử nhìn qua thì vẫn luôn có cảm giác rằng mình đã ngồi trong tiệm mì này ăn rồi, hơn nữa có thể tìm được cảm giác đó mà không cần lo lắng đồ ăn có ngon hay không.
“Trang trí của tiệm mì này...
"Cha mẹ cũng ở đây sao?" Một giọng nói bị bố vang lên.
Hàn Mộc Tử bị cắt ngang, sau đó cô nhìn sang nguồn phát ra âm thanh.
Đậu nhỏ vẫn đang cầm một cái mâm đồ ăn nhỏ trong tay, đứng yên nhìn họ một cách dễ
Định liên thương. Hàn Mộc Tử sững sờ và thấy rằng Đậu nhỏ thực sự đang mặc một bộ quần áo đi làm thay vì quần áo thường ngày.
Nhưng quần áo làm việc của cậu là loại nhỏ, trông rất tinh tế và dễ thương.
Nhìn thấy Đậu nhỏ như thế này, Hàn Mộc Tử cảm thấy lòng mình bỗng nhiên mềm nhũn rối tung lên, cô thật sự muốn hét vài lần, sau đó ôm Đậu nhỏ vào trong lòng mà xoa nắn một lúc!
Vì cậu cực kỳ dễ thương!
Nhưng hiện trường có quá nhiều người, hơn nữa đây vẫn là tiệm mì của Tiểu Nhan nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308216/chuong-1059.html