Có chuyện gì mà không thể nói thẳng? Thấy anh nhíu mày lại, bày ra vẻ suy nghĩ sâu xa, Tống An quyết định nhắc nhở đứa cháu ngoại này của mình một chút, tiện thể nói: “Dùng đầu óc kinh doanh của cháu ngẫm nghĩ lại tình huống bây giờ của Mộc Tử hoặc là đặt mình vào vị trí của nó một chút, có thể cháu sẽ biết nguyên nhân vì sao."
"..."
“Thôi, dù sao thì nhiệm vụ của dì ngày hôm nay đã hoàn thành, về nhà thăm ông cụ đây, ông cụ vừa gửi tin nhắn cho gì rồi.”
Ban đêm, bên trong gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hai vợ chồng yên lặng nằm trên giường, Hàn Mộc Tử quay lưng về phía Dạ Mạc Thâm, Dạ Mạc Thâm nhìn phía sau gáy của người đang quay lưng về phía mình, im lặng thở dài trong lòng.
Mặc dù cô đồng ý cho anh vào phòng, nhưng lúc vào, Dạ Mạc Thâm phát hiện trong phòng một màu đen kịt, không bật đèn, thậm chí cả rèm cửa cũng không kéo lên, giơ tay ra cũng không thấy được năm ngón.
Dạ Mạc Thâm không tự ý hành động mà đè thấp giọng rồi hỏi: “Sao lại không bật đèn?”
Hàn Mộc Tử lập tức nói: “Tắt đèn đi ngủ thì sẽ không chói mắt.”
Nhưng thật ra cô nói bừa, chính cô cũng không có thói quen tắt đèn đi ngủ, mà sau khi mang thai, ban đêm cô vào nhà vệ sinh tiểu đem, càng cần bật đèn.
Tống An tìm cô nói rất nhiều, dù cô đều nghe lột tai, nhưng cuối cùng, phòng tuyến tâm lý của cô vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308165/chuong-1110.html