**********
“Thật sự không cần đầu a, cảm ơn."Tiểu Nhan vô cùng xấu hổ mà từ chối, sau đó cúi đầu không nói chuyện với chuyên viên trang điểm, rõ ràng chính là vì chuyện này mà thẹn thùng. “Da mặt em cũng thật mỏng nha, chỉ là hỏi chuyện bình thường của phụ nữ mà thôi, mà em đã thẹn thùng thành như vậy, em như này thế mà cũng có thể bắt được trái tim của giám đốc Hàn à?”
Tiểu Nhan nghe nói thế, ngước mắt lên cùng Tô Cửu đối diện. “Thật ra. Lúc mà em theo đuổi anh ấy thì một chút thẹn thùng cũng không cảm thấy, cũng không hẳn nữa, chỉ là có chút thẹn thùng mà thôi, nhưng là
Đại khái là vì vừa bắt đầu nên cũng không sợ, cô ấy cảm thấy mình có thể đánh bạc hết thảy mọi thứ, mãi cho đến khi từ chối nhiều lần thì dần dần mất đi hy vọng.
Thẹn thùng cũng là phản ứng bình thường thôi, chẳng qua lúc ấy cô ấy dũng cảm, trong lòng nghĩ như vậy thì liền làm như vậy.
Hiện tại không giống, lo lắng cùng sợ hãi mớichiếm phần lớn, nhưng trong lòng cô ấy chúng đã bị đè nén vào sâu bên trong. "Nhưng là cái gì?” “Không có gì.” Tiểu Nhan lắc đầu, thực rõ ràng trong nháy mắt kia hứng thú của cô ấy liền giảm xuống, Tô Cửu thấy bộ dáng cô cụp đuổi mà ủ rũ, liền đưa tay vỗ bả vai cô ấy:"Không sao, trước kia đã là chuyện của quá khứ rồi, hiện tại là hiện tại, trong tương lai em còn rất nhiều thời gian và cơ hội đang chờ em.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308158/chuong-1117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.