🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Cô ấy không hiểu lắm về những quy tắc của những người thuộc tầng lớp thượng lưu này. Chỉ là “nhìn đối phương uống ba ly cho nên cô ấy cũng học theo bộ dáng của đối phương uống một lỵ. Nếu như cô ấy không cho họ một chút mặt mũi, có thể sẽ làm khó Hàn Thanh. "Không có, cô làm rất tốt." Hàn Thanh thản nhiên mà liếc mắt nhìn cô ấy. "Nhưng đừng uống rượu bừa bãi.

Tiểu Nhan: " "Ồ, giám đốc Hàn đây là đau lòng cho cô Chu?" "Hiếm có nha, giám đốc Hàn của chúng ta trước đây chính là chưa bao giờ dẫn phụ nữ tham dự tiệc. Hiện giờ lại có thể thương tiếc phụ nữ, ngay cả uống rượu cũng không được ư. Mọi người trêu chọc Hàn Thanh, người ở đây đều là tinh anh, làm sao có thể không nhìn ra Hàn Thanh của tối nay với trước kia khác nhau. Nếu như là trước kia, bọn họ nào dám đùa giỡn với Hàn Thanh như vậy, chỉ sợ là một câu chưa nói xong thì ánh mắt của đối phương đã bắn qua đem họ cố định tại một chỗ, khiến họ di chuyển cũng không dám.Nhưng tối nay, có lẽ có người đẹp ở bên người cho nên mọi người trêu chọc như thế nào Hàn Thanh cũng sẽ không tức giận. Trong đáy mắt màu đen của anh ta thậm chí có một chút ý cười nhàn nhạt. "Tổng giám đốc Hàn nếu không muốn để cho cô Chu uống, không bằng...tổng giám đốc Hàn thay cô ấy uống được không?"

Cái gì? Hàn Thanh uống rượu thay cô? Điều này làm sao có thể?

Tiểu Nhan đang muốn nói gì nhưng người nào đó lại thản nhiên cười, sau đó còn thật sự cầm ly rượu của Tiểu Nhan nhấp một ngụm rượu ở trước mặt tất cả mọi người. Vỗn dĩ Tiểu Nhan còn muốn nói chút gì đó nhưng nhìn thấy một màn này thì nói cái gì cũng nói không được.

Cô ấy ngơ ngác mà đứng tại chỗ, nhìn sườn mặt tuấn tú của Hàn Thanh, một câu cũng nói không được.

Trong lòng cô ấy rung động. Rõ ràng mọi người chính là cố ý đùa giỡn để cho anh ta uống hết ly rượu này. Lấy thân phận của anh ta muốn ngăn cản không phải là không thể, hơn nữa anh ta dường như chỉ cần một ánh mắt thì mọi người sẽ không tiếp tục đùa giỡn nữa.

Nhưng anh ta lại...

Tiểu Nhan trong lòng rung động, ánh mắt rạng rỡ cũng khẽ run theo.

Tuy nhiên cô ấy không biết là chuyện gì xảy ra. Hàn Thanh vì sao đột nhiên lại như vậy, nhưng...cô ấy không muốn đi truy cứu vì sao. Cô ấy chỉ cần anh tabằng lòng chấp nhận bản thân là được rồi.

Kế tiếp đoàn người đã xác định Hàn Thanh là thật sự sẽ thay Tiểu Nhan uống rượu. Họ liền bắt đầu điên cuồng mà kính Hàn Thanh, mà Hàn Thanh lại có thể ai đến cũng không từ chối, uống rất nhiều rượu.

Mãi đến sau đó, Tiểu Nhan cuối cùng ý thức được

Hàn Thanh uống quá nhiều, muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại có chút sợ hãi. Nhưng nhìn thấy đáy mắt của Hàn Thanh dường như có một mùi rượu, Tiểu Nhan cuối cùng chỉ có thể bất chấp khó khăn tiến lên. "Đừng uống nữa, uống rượu nhiều tổn hại dạ dày. "Ai dô. "

Người xung quanh nghe thấy câu này, toàn bộ ồn ào theo. "Đây là đau lòng nha. "Vậy chúng ta vẫn là không nên rót rượu cho giám đốc Hàn nữa." "Chuyện này làm sao được? Ngày này khó có được, trước kia các anh có cơ hội này sao?"

Tiểu Nhan: "...đừng uống nữa." Giọng nói của cô trở nên có chút nghiêm khắc, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng nhìn Hàn Thanh. Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái, suy tư một lát sau đó gật đầu. "Được." “Không uống.

Cuối cùng cũng nghe thấy câu này, Tiểu Nhan nhẹnhàng thờ ra, rốt cuộc trầm tĩnh lại.

Mà những người khác còn lại lộ ra vẻ mặt thất vọng, còn có người không sợ chết mà muốn tiến lên kính rượu, sau đó đều bị ánh mắt của Hàn Thanh ngăn cản quay lại. Tiệc rượu thực ra mới tiến hành một nửa, nhưng bởi vì Hàn Thanh bị kính quá nhiều rượu cho nên Tiểu Nhan yêu cầu rời đi trước.

Khi cô muốn tiến lên đỡ Hàn Thanh thì Hàn Thanh thấp giọng nói: "Tôi không sao." "Thật sự không sao? Vậy anh có thể tự mình đi không?" "Ừ."

Sau đó bước chân của Hàn Thanh thật sự còn đi rất vững. Chỉ là mùi rượu trên người vô cùng nồng nặc, hơn trong nữa ánh mắt của anh ta cũng không có trầm ổn như trước. Tiểu Nhan đi theo phía sau anh ta, lúc nhìn thấy anh ta không cẩn thần đụng vào đầu.

Bịch một tiếng!

Tiểu Nhan mới đột nhiên phản ứng qua đó, anh ta có thể là uống nhiều rồi.

Không có say, nhưng chính là uống nhiều đầu óc không minh mẫn.

Mặc dù bước chân của anh ta không chế rất ổn định, nhưng vẫn đụng vào cửa xe. Nếu như là Hàn Thanh ngày thường nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Tiểu Nhan đi giày cao gót muốn chạy lên nhưng vì giày không tiện, cô ấy dứt khoát đem giày cởi ra xách ở trên tay."Anh không sao chứ?"

Hàn Thanh dựa vào bên cạnh xe, có thể là vừa mới đụng một nên có chút đau. Cho nên anh ta dựa ở đó nghỉ ngơi.

Lúc Tiểu Nhan đi đến bên cạnh anh ta hỏi thăm, anh ta còn nâng mắt liếc nhìn Tiểu Nhan, ánh mắt thâm sâu sáng lên. "Không có việc gì, đầu có chút đau mà thôi." "...đã như vậy còn không sao? Em giúp anh nhìn xem sao?"

Hàn Thanh khẽ nhấp môi, kéo cửa xe ra: "Trước tiên lên xe đã."

Anh ta không muốn để cô ấy nhìn thấy, Tiểu Nhan chỉ có thể lên xe trước. Tay chân cô ấy cùng leo vào xe, vừa mới mang giày xong thì Hàn Thanh đã ngồi vào.

Người lái xe là chú Nam. Chú Nam thấy hai người đều đã ngồi lên xe, liền không nói nữa mà trực tiếp lái xe.

Sau khi lên xe, Hàn Thanh liền dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Gương mặt tuấn tú không có biểu cảm gì. Hơi thở trên người nhìn thấy có chút lạnh, người tràn đầy mùi rượu.

Tiểu Nhan chịu đựng, cuối cùng vẫn là không kiềm chế được bản thân hỏi một câu: "Anh vừa rồi đụng ở đâu? Em giúp anh nhìn xem sao?"

Hàn Thanh vẫn duy trì tư thế vốn có không nhúc nhích, ngồi ở đó lạnh lùng và yên tĩnh.Đáng chết, tốt xấu nên nói với cô ấy một tiếng. Cho dù là không cần cũng nói một tiếng chứ. Một câu cũng không nói làm cho cô ấy rất xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến anh ta ở trên bữa tiệc uống rượu của mình đã uống qua, Tiểu Nhan liền cảm thấy thôi bỏ đi. Anh ta đã bằng lòng cùng mình hôn môi giản tiếp. Cô ấy còn so đó chuyện này làm gì? Quan tâm anh ta lạnh lùng hay không làm gì, cùng lắm thì cô ấy chủ động một chút là được.

Nghĩ đến đây Tiểu Nhan dứt khoát đưa chân của “ mình co lại trên chỗ ngồi cuộn tròn lại. Sau đó cô ấy từ từ di chuyển cơ thể hướng Hàn Thanh dựa vào.

Càng dựa gần thì càng có thể ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta, hơn nữa càng lúc càng nồng. Trước đó khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ một ly lại một ly xem ra hình như không nhiều lắm. Nhưng nửa cuộc sau người này kính một lỵ, người kia kính một ly. Anh ta phải uống bao nhiêu, chẳng trách anh ta lại bị đụng vào đầu. Anh ta vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, lúc này chắc chắn đầu rất choáng váng.

Sau đó sát vào Tiểu Nhan mới nhìn thấy trán của Hàn Thanh đụng đã đỏ rồi, hơn nữa mơ hồ có chút xanh xanh. Anh ta nhắm mắt, hô hấp có chút nặng nề. Tiểu Nhan cũng không có gọi anh ta dậy, trực tiếp dơ tay hướng lên vết thương trên trán anh ta thăm dò.

Ngón tay mềm mại của cô ấy nhẹ nhàng để xuống trên vết thương. Hàn Thanh vẫn luôn nhằm mắt bất động thì đột nhiên mở mắt, đúng lúc đối diện Tiểu Nhan gần trong gang tấc.

Tiểu Nhan hoảng sợ, sức lực trên tay không

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.