Lời này khiến Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ, không dám đi tiếp nữa, sau đó cô ấy thấy trên tay Hàn Thanh cầm một đôi dép tới trước mặt mình, anh ta kh lưng cúi người xuống. “Thay đi, dép rộng quá dễ bị ngã.
Nhìn đôi dép lê nữ màu lam nhạt trước mặt Tiểu Nhan nói cảm ơn sau đó thay vào, sau khi thay xong Tiểu Nhan định xoay người lấy đôi dép nam đặt sang một bên thì Hàn Thanh đã nhanh tay hơn cô ấy.
Anh ấy mang dép xuống lầu, Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ nhìn chính mình đang mặc váy, rồi lại nhìn đôi dép lê màu lam nhạt, trong lòng khể than một câu.
Tuy rằng Hàn Thanh là một người đàn ông thực thụ, có điều... May mà thẩm mỹ của anh ấy không giống kiểu của mấy người đàn ông khác.
Nếu anh ấy là một người đàn ông chính hiệu, có lẽ sẽ giống như những người đàn ông khác cho rằng con gái đều thích màu hồng nhạt. Vậy thì hôm nay váy cô ấy mặc và dép cô ấy đi có lẽ chính là cái màu hồng phấn chết tiệt.Cô đi theo Hàn Thanh xuống lầu, Không Không đã ngồi sẵn trên ghế chờ ăn cơm, thấy Tiểu Nhan đi xuống, nó nghiêng đầu khẽ kêu một tiếng.
Tiểu Nhan lập tức đi đến ngồi bên cạnh người nó.
Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, sữa bò vẫn còn nóng, lần đầu tiên đơn độc đối mặt với Hàn Thanh chỉ có hai người cùng nhau ăn cơm như vậy, trong lòng cô ấy vô cùng căng thẳng, chỉ biết ngồi vuốt ve Không Không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308121/chuong-1154.html