Rất nhanh Hàn Thanh đã đi rửa tay, sau đó mọi người cùng ngồi xuống.
Ngồi trên bàn ăn đều là những con người quen thuộc. Ban đầu bữa ăn này nên ăn một cách rất hiền hòa, nhưng bởi vì mối quan hệ giữa Tiểu Nhan và Hàn Thanh cho nên bầu không khí trong bữa ăn trở nên rất lúng túng.
Tiểu Nhan thì cứ giả vờ giả vịt, chính là không ngẩng đầu lên nói chuyện với Hàn Thanh mà chỉ bởi cơm trắng của mình. Hàn Thanh cũng không nói gì, vẻ mặt lạnh lẽo giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hàn Mộc Tử cảm thấy cứ theo cái đà này thì cũng không phải là cách, cô phải hạ thuốc mạnh mẽ hơn một chút mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng ngay trước mặt Đậu Nhỏ, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Vì vậy cô chỉ có thể âm thầm nháy mắt ra hiệu với con trai mình.
Đậu Nhỏ không hổ danh là con trai của cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là cậu bé lập tức hiểu ý. Đậu Nhỏ đặt đũa xuống: “Mẹ, cậu, dì Tiểu Nhan, con ăn norồi. Con về phòng trước nha?”
Nghe thấy vậy, Hàn Mộc Tử giả vờ hỏi: "Con ăn như vậy mà đã no rồi sao? Con mới ăn chưa được bao nhiêu, không ăn thêm một chút nữa sao?”
Đậu Nhỏ lắc đầu: "Con ăn không nổi nữa mẹ a
Hàn Mộc Tử nhếch môi, ánh mắt đen sâu thăm thẳm nhìn Đậu Nhỏ. Đậu Nhỏ cười hì hì, sau đó rời khỏi bàn ăn.
Đợi sau khi cậu cậu bé đi rồi, Hàn Mộc Tử khẽ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308112/chuong-1163.html