Âm thành này suýt chút nữa đã làm trái tim Tiểu Nhan tan chảy.
Trời ạ!
Không Không thật đáng ghét mà!
Đột nhiên Tiểu Nhan nhớ lại tối hôm đó mình đã bên cạnh Không Không, đêm đó cô rất bối rối, Không Không ngủ bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn lấy đầu cọ vào cánh tay cô, còn meo lên một tiếng, vô cùng bình yên.
Bây giờ cũng vậy
Nhưng sang sáng hôm sau cô vẫn không thể quên đi được dáng vẻ Không Không ghét bỏ mình. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức gõ cạch cạch cạch. "Không Không có vẻ không thích em, sáng hôm đó em muốn sờ nó, kết quả nó vừa nhìn thấy em đã bỏ chạy. Đợi lần sau đi, em có cơ hội sang đó, nhất định phải sờ đến khi lông rụng hết mới thôi!"
Sau khi gửi đi được một lúc, Tiểu Nhan mới nhận ra lời nói của mình có vẻ như quá mức tự nhiên, Hàn Thanh sẽ không thấy cô rất đáng ghét chứ?
Lúc cô còn đang rối rắm, Hàn Thanh đã trả lời lại tin nhắn của cô. "Không cần đợi, ngày mai có thể đến."
Tiểu Nhan hơi kinh ngạc nhìn tin nhắn này, sau đó bỏ điện thoại xuống che lấy miệng mình, cố gắng lắm mới không phát ra tiếng.
Vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện thật hư ảo, Hàn Thanh sao có thể ở cùng một chỗ với cô? Làm sao ở cùng một chỗ được chứ?
Rối cuộc từ lúc nào chuyện này đã bắt đầu thay đổi? Anh ấy thích mình sao Nếu như thích, thì bắt đầu thích từ lúc nào nhỉ?
Vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308106/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.