🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


“À.” Giang Tiểu Bạch nhìn về phía Tiêu Túc, cô nói dối mà không đỏ mặt, tim không run: "Tôi không quen anh ta, có chuyện gì không?”

Người pha chế cảm thấy khó hiểu: "Không quen sao? Không phải lúc vừa rồi hay người còn nói chuyện rất vui sao, lại còn có vẻ rất thân mật nữa.”

Giang Tiểu Bạch:

Cô nói chuyện vui vẻ với người đàn ông này lúc nào vậy? Mà thân mật là thứ khỉ gì? Những từ này đều không được dùng linh tinh trong tiểu thuyết đầu anh biết không? Phương Đường Đường đứng bên cạnh thì hình như cảm thấy hóng được tin tức gì nên lập tức tiến tới. “í, nhìn bóng lưng của người đàn ông này cũng không tệ nhỉ, cậu vừa câu được à?”

Giang Tiểu Bạch nhìn Phương Đường Đường cạn lời: "Cậu nghĩ tớ giống loại người như thế sao?” “Mặc dù bình thường trông cậu không dục không cầu giống như một vũng nước đọng vậy nhưng đâu biết chừng trong lòng cậu đang lửa cháy rừng rực thì sao?”Bên ngoài thì bình tĩnh thâm trầm nhưng bên trong lại vô cùng bùng cháy. Giang Tiểu Bạch nhìn nhân viên pha chế kia, tức giận nói: “Ai bảo chúng tôi thân mật, anh còn nói linh tinh nữa thì anh có tin tôi kiện anh tội phỉ báng người khác không? Rõ ràng là chúng tôi không quen biết.”

Anh nhân viên kia bị mắng té tát vào mặt, hậm hực xoa xoa mũi của mình.

Nói có cũng có đạo lý quá nhỉ?

Nếu như quen biết thì làm sao có thể vứt lại Tiêu Túc không lo? “Tiểu Bạch, bình thường cậu không phải là kiểu người không giao lưu với đàn ông sao, tớ không tin là cậu không quen anh ta, nói nhanh đi anh ta là ai vậy.”

Giang Tiểu Bạch: ".. Không quen biết, đừng hỏi nữa, cảm ơn, chúng ta đi thôi.”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch kéo Phương Đường Đường ra ngoài nhưng Phương Đường Đường không tin cô nói nên cứ lằng nhằng để hỏi. Ra đến bên ngoài quán bar, Giang Tiểu Bạch nhìn đường phố vắng tanh, tự nhiên cô lại cảm thấy đau đầu. Cô nhớ đến Tiêu Túc đang ở bên trong, anh ta đã uống sau thậm chí còn đến mức không biết trời đất gì nữa, quán bar nhất định không để cho anh ta ngủ ở trong đó quá lâu, vậy nên đến khi đóng cửa nhất định sẽ đuổi anh ta ra ngoài. Ngoài đường bây giờ đã không có ai, liệu anh ta có gặp nguy hiểm không? Một khuyết điểm lớn nhất của Giang Tiểu Bạch là dễ mềm lòng. Nếu như đối phương là người không quen biết thì có thể cô sẽ không quan tâm nhưng cô lại thật sự quen biết anhta, thậm chí anh ta còn đưa cho cô tiền.

Nghĩ đến đây, bước chân của Giang Tiểu Bạch dừng lại, khuôn mặt dường như đang suy nghĩ gì đó. Phương Đường Đường thấy cô dừng lại, lập tức nhiều chuyện đến cạnh cô: "Sao vậy, sao vậy? Có phải cậu hối hận muốn quay lại rồi không?”

Nhìn thấy bạn thân như thế, Giang Tiểu Bạch muốn phủ nhận nhưng nếu cô phủ nhận thì cô sẽ phải đi về, rồi về đến nơi lại phải chạy đến đây một lần nữa sao?

Cô không rảnh như vậy, kể cả cho dù cô rảnh thì cũng không muốn tốn công như vậy.

Đắn đo một lúc, Giang Tiểu Bạch nói thẳng: “Cậu về trước đi.” Phương Đường Đường nắm chặt tay của cô: “Wa, tớ biết ngay là cậu có âm mưu, có phải cậu muốn quay lại tìm người đàn ông trên quầy bar kia không? Lại còn định lừa tớ là không quen biết, nếu như hai người không quen biết thì làm sao cậu phải quay lại? Tiểu Bạch Bạch! Anh ta là ai vậy? Có quan hệ gì với cậu? Hai người đang yêu nhau đúng không?

Giang Tiểu Bạch: "... Cậu hỏi cung phạm nhân đẩy à? Nhiều câu hỏi như thế nhưng tớ không muốn trả lời một câu nào cả. Tóm lại là cậu về trước đi.”

Phương Đường Đường còn định nói gì đó nhưng Giang Tiểu Bạch đã chặn ngay cô lại: “Những hoạt động kiểu này về sau tớ không đi cùng cậu nữa đâu.”

Phương Đường Đường vừa nãy còn hào hứng hóng chuyện nhưng sau khi nghe xong câu này thì lập tức dừng lại: “Hứ, tớ đi cùng vào bên trong cùng cậuthì sao? Một lát nữa người đàn ông kia cứ ngủ thế không tỉnh lại được thì cậu có đỡ được anh ta không? Tớ vào bên trong còn có thể giúp đỡ cậu đấy.”

Giang Tiểu Bạch thấy cô nói vậy thì cũng thấy đúng, nếu như Tiêu Túc không thể dậy được thì cô cũng không đủ sức đỡ anh ta ra ngoài. Cô để cho Phương Đường Đường vào bên trong, giúp đỡ mình một chút việc nặng nhọc thì có gì mà không tốt chứ? “Được, vậy lát nữa cậu vào trong giúp tớ, nhưng không được lắm mồm.

Phương Đường gật đầu liên tục: “Được, được, cậu yên tâm đi, tớ nhất định không lắm mồm.”

Anh chàng ở quầy bar nhìn Tiêu Túc và phát sầu, nhưng nghĩ lại thì thấy người đàn ông này ngủ như vậy cũng tốt. Dù sao những người đến đây cũng không phải là không có người uống say, đợi một lát nữa xem anh ta có tỉnh hay không là được.

Đang mải suy nghĩ thì anh chàng ở quầy bar nhìn thấy hai cô gái vừa nãy vừa đi ra rồi lại đi vào. Ánh mắt anh ta sáng lên, đến khi Giang Tiểu Bạch đi đến trước mặt anh ta, đang định nói chuyện.

Thì không ngờ lại bị Giang Tiểu Bạch thẳng thừng chen ngang. “Tôi biết anh định nói gì nhưng mong anh đừng nhiều chuyện, nếu không tôi sẽ vứt lại anh ta ở đây.”

Lúc nói câu này, cô cố tình trừng mắt nhìn anh ta, trông dáng vẻ sao cho thật hung dữ.

Bị phủ đầu ngay từ đầu, anh chàng ở quầy bar ngày người không hiểu gì nhìn Giang Tiểu Bạch. Cô điđến phía trước lay Tiêu Túc một cái: "Dậy đi, này, dậy đi."

Tiêu Túc đã uống say, bò trên quầy bar không cửa động gì, Giang Tiểu Bạch không bỏ cuộc, cô lay anh ta hết lần này đến lần khác nhưng anh ta vẫn không có phản ứng gì.

Phương Đường Đường đứng ở bên cạnh lại không nhịn được nói: “Đừng lay nữa, anh ta rõ ràng là uống say quắc cần câu rồi, cậu lay nữa chứ lay mãi thì anh ta cũng không tỉnh lại đâu.” “Thôi vậy, chuyển anh ta ra ngoài đi.”

Giang Tiểu Bạch hạ quyết tâm chuyển Tiêu Túc ra ngoài. Cô đặt một tay của Tiêu Túc lên trên vai mình để cho trọng lượng trên người anh ta dồn lên vai mình và bắt đầu đỡ anh ta đứng lên.

Vì lúc đầu Tiêu Túc ngồi nên Giang Tiểu Bạch không có quá nhiều áp lực. Đến khi Tiêu Túc hoàn toàn rời khỏi ghế thì trọng lượng người của anh ta dồn hết lên người cô. Giang Tiểu Bạch tự nhiên cảm nhận cảm giác bị núi đẻ.

Má nó!

Giang Tiểu Bạch suýt chút nữa thì không thở được, nếu như không phải cô đứng vững thì nhất định là đã ngã dúi dụi xuống rồi. Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch, Phương Đường Đường lập tức chạy đến giúp đỡ, lúc hai người đỡ Tiêu Túc chuẩn bị rời đi thì anh chàng ở quầy bar lên tiếng: “Anh này. "Im m!"Anh chàng ở quầy bar: “

Hôm nay anh ta không biết mình đã đắc tội với ai, đến nói một câu cũng không được sao, cô gái này làm gì là hung hăng vậy!

Nhưng nghĩ lại thấy người đàn ông kia cũng đã uống nhiều rượu, anh ta cảm thấy mình không nói không được nên anh ta nhịn một hơi rồi nói một mạch: “Cô gái, anh này vẫn chưa trả tiền uống rượu!”

Gì vậy trời?

Bước chân của Giang Tiểu Bạch chao đảo sắp ngã đến nơi.

Lại vẫn còn chưa trả tiền rượu sao? Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một lát rồi nói với Phương Đường Đường: “Cậu đỡ anh ta một chút, tớ xem xem anh ta có đem ví tiền đi không. “Được, được.” Giang Tiểu Bạch bắt đầu lục soát trên người cửa của Tiêu Túc, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền trong túi áo khoác. Cô cười xấu xa, cô lấy ví tiền ra rồi bước đến quầy bar, mở ví tiền ra thì phát hiện bên trong chỉ có mấy trăm nghìn, chứng minh thư và thẻ ngân hàng. “.” Trong khoảnh khắc đó, Giang Tiểu Bạch thật sự rất muốn chửi tục, cô nhìn anh chàng ở quầy bar rồi nói: “Sao các anh không thu tiền trước?”

Nếu như thu tiền trước thì cô đã không phải khổ não như thế này. Thế này thì không phải là cô lại phải đi trả tiền rượu cho anh ta sao?

Sau khi trả tiền rượu, Giang Tiểu Bạch và Phương Đường Đường khó khăn lắm mới đỡ Tiêu Túc được ra
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.