🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Anh đã nói như vậy rồi, nếu Tiểu Nhan còn tiếp tục phủ nhận nữa thì sẽ cỏ vẻ kiểu cách quá, vì thế cô chỉ có thể cúi đầu, mặt đỏ bừng nói: “Vậy… vậy thì ở chung một phòng.”

Nhân viên công tác đi đằng trước phát hiện hai người không theo kịp, đang muốn quay người gọi hai người thì thấy mặt Tiểu Nhan đỏ bừng, vừa nói cái gì đó với Hàn Thanh, mà Hàn Thanh cũng đang kề sát vào cô.

Nghĩ đến cảnh tượng trên thuyền kia, nhân viên công tác chỉ có thể ngượng ngùng vuốt mũi, không đến gần, đứng tại chỗ, đánh trống lảng nhìn mây nhìn trời đợi hai người.

Trong lòng anh ta thâm nghĩ, sau khi trở về nhất định phải đồng ý mấy cuộc xem mắt mẹ sắp xếp cho mình, lỡ như tìm được bạn gái luôn thì sao?

Đến lúc đó anh ta có thể đi du lịch cùng với bạn gái, cũng không cần phải ăn cơm chó của những người khác nữa!

Sau khi thành công vào được khách sạn, Tiểu Nhan rất nhanh đã bị cảnh tượng trong phòng dọa đến sợ ngây người, sau đó vừa cảm thán vừa gọi video với Hàn Mộc Tử.

“Thế nào? Khung cảnh rất tốt đúng không?

Tiểu Nhan quay toàn bộ cảnh trong phòng khách sạn, đắc ý nói với Hàn Mộc Tử: “Lúc trước các cậu không đến, cơ hội tốt như vậy lại để cho bọn tớ”

Nghe vậy, Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan đang đắc ý, thấp giọng nói: “Được rồi, chẳng lẽ cậu đã quên mất vì sao tớ lại đặt ra chuyến du lịch này à?”

Tiểu Nhan vội vàng nhớ lại, chuyến du lịch trăng mật lần này thật ra là Hàn Mộc Tử cố tình ngụy trang. Hai người căn bản không tính đi du lịch cùng nhau, chẳng qua là Hàn Mộc Tử muốn âm thầm ở trong bóng tối thúc đẩy cho cô mà thôi.

Tiểu Nhan nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Hàn Thanh đang đứng ở ban công phía xa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Đừng nói lung tung, coi chừng bị anh cậu nghe được đói”

Nhìn khuôn mặt Tiểu Nhan lộ ra biểu tình mềm mại dịu dàng trong video, Hàn Mộc Tử nghiêng đầu hỏi: “Không có tiến triển gì sao?”

Tiểu Nhan: “…. Tiến triển cái gì!”

“Tiến triển cái gì cậu cũng hiểu được mài”

“.. Đừng có nói bậy nói bạ! Tớ rất đứng đắn

Chương 1227: Tớ rất đứng đắn đó! Sẽ không làm xăng làm bậy đâu, biết chưa!”

Hàn Mộc Tử nghe vậy thì khẽ cười nói: “Hai lần phủ nhận, xem ra cậu cũng không phải là người đứng đắn gì, vả lại còn thật sự tính làm xằng bậy nữa”

“Hừ hừ! Còn lâu tớ mới làm như thế nhé! Cậu đừng có mà vu oan cho tớ! Được rồi, không nói nhảm nữa nữa, ngộ nhỡ anh cậu nghe thấy…

Nói xong, Tiểu Nhan nhìn thoáng qua bốn phía, cảm thấy mình vẫn nên trốn vào phòng tắm cho an toàn.

Nếu không lúc Mộc Tử đang trêu cô, Hàn Thanh lại đột nhiên bước vào.

Vì thế khi Tiểu Nhan trốn vào trong phòng tắm, thuận tiện nói với Mộc Tử chuyện Lâm Thấm Nhi.

“Lâm Thấm Nhi?”

Hàn Mộc Tử nhớ kỹ cái tên này, đôi mày thanh †ú hơi nhăn lại, một lát sau lại khế cười nói: “Tuy rằng nói điều này hơi không tốt, nhưng mà cái tên này nghe không ổn, cảm giác cứ như là tên giả ấy”

“Tên giả ư?” Tiểu Nhan cũng nhăn đôi mày thanh tú của mình lại: “Hắn không phải là tên giả đâu. Sau khi tớ chứng kiến hành động của cô ta, cảm thấy tính cách cô ta cũng giả bộ ngây thơ y chang cái tên của cô ta vậy. Rõ ràng là muốn làm hại tớ, lại còn đòi đóng kịch làm đóa sen trắng thuần khiết chẳng biết cái gì hết. Cậu nói xem, sao cô ta có thể không biết xấu hổ như vậy nhỉ?”

Nghe miêu tả của Tiểu Nhan, Hàn Mộc Tử cũng muốn bật cười: “Nghe cậu nói vậy, thật sự đúng là không biết xấu hổ. Nhưng mà nhìn tình huống thì có vẻ cô ta cũng chẳng lấy lòng được anh tớ, nếu sau khi xử lý rồi mà vẫn còn không biết xấu hổ thì cậu cũng không cần cho cô ta mặt mũi làm gì, cứ việc xé cô ta là được”

Nghe vậy, ánh mắt Tiểu Nhan hơi tỏa sáng: “Xé cô ta? Cậu ủng hộ tớ sao?”

“Vì sao lại không ủng hộ cơ chứ?”

“Nhưng mà…Có phải làm như vậy sẽ khiến anh cậu cảm thấy tớ rất hung dữ không?”

“Tớ nói này Chu Tiểu Nhan. Người ta muốn cướp bạn trai của cậu, cậu không hung dữ lúc này thì khi nào mới chịu hung dữ hả?”

Đúng vậy!

Người phụ nữ kia muốn cướp bạn trai của côi Hàn Thanh!

Đây chính là người mà cô phải theo đuổi rất lâu mới có được! Làm sao có thể để cho người khác muốn đoạt là đoạt đi chứ?

Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh: “Được, tớ biết phải làm thế nào rồi”

Lúc Hàn Mộc Tử còn đang muốn nói gì đó với Tiểu Nhan thì bên cạnh vang lên tiếng khóc của Đậu Nhỏ, Hàn Mộc Tử chỉ có thể nói: “Hình như Đậu Nhỏ đái dầm rồi, tớ đi xử lí trước đây.”

Sau đó chưa đợi Tiểu Nhan đáp lại, Hàn Mộc Tử đã trực tiếp ngắt video.

Nhìn thấy video bị ngắt, Tiểu Nhan nhịn không được cảm thán trong lòng, làm mẹ bận rộn thật đấy. Nhưng mà dựa trên tính cách của Dạ Mạc Thâm, hẳn là không có cơ hội ra tay với Hàn Mộc Tử, làm sao Hàn Mộc Tử lại có kết cục như hôm nay?

Nhưng rất nhanh là Tiểu Nhan đã không để ý nữa, cô nên tiếp tục chuyến du lịch của mình thôi.

Cùng lúc đó, chân của cô nhóc gác trên bàn để máy vi tính một cách vô cùng tự nhiên, trên ngón tay út trắng trẻo phủ một lớp sơn móng tay màu hồng nhạt, nhìn bóng bóng hồng hồng rất đáng yêu.

“Mẹ yêu dấu của con ơi, đây đã là lân thứ mười tám trong tháng này mẹ gọi điện gào thét đòi con đi xem mắt, chúng ta thương lượng với nhau một chút đi, đừng nói về chủ đề này nữa được không mẹ? Con gái mẹ mỗi ngày đều phải viết bản thảo, vô cùng bận rộn mẹ có biết không?

Dung lượng não của con đã không đủ dùng để thiết lập nhân vật và nghĩ nội dung kịch bản rồi, con làm gì thời gian mà tìm đàn ông đây?”

“Thì bởi vì con không chịu tìm một người bạn trai cho nên mới phải làm việc như vậy. Hồm qua, nhà hàng xóm đã có người đến đưa sính lễ rồi, con gái nhà đó nhỏ hơn con năm tuổi mà đã chuẩn bị lấy chồng. Con là gái lỡ thì rồi còn không muốn yêu đương, cả ngày chỉ ở nhà viết mấy cái kịch bản, con cố ý muốn làm mẹ tức chết hải”

Giang Tiểu Bạch vừa nhìn vào màn hình máy tính, vừa bất đắc dĩ thở dài.

“Nhỏ hơn con năm tuổi đã lấy chồng thì sao?

Mẹ xem sau này hôn nhân của cô ấy có hạnh phúc hay không? Sau khi kết hôn cần phải lo lắng cơm áo gạo tiền, sinh con còn phải nghĩ tới tiền sữa, con lớn dần thì lo tiền ăn học. Con cảm thấy một mình rất tốt, tự nhiên chạy đi kết hôn, tìm một người đàn ông đến làm giảm chất lượng cuộc sống của mình, con đâu có bị điên?”

“… Giang Tiểu Bạch! Con đừng có mà ở đó chọc tức mẹt! Dù sao thì hôm nay con bắt buộc phải về! Không muốn về cũng phải về! Nếu con dám không về thử đi, ngày mai mẹ sẽ tìm người đến phá nhà con! Để mẹ xem xem con có chịu trở Ị”

về hay không Mẹ Giang Tiểu Bạch buông một câu ngắn gọn súc tích rồi thẳng tay cúp máy. Giang Tiểu Bạch nghe thấy tiếng tút tút từ điện thoại, không biết nói gì ngẩng đầu nhìn không trung, tự lẩm bẩm.

“Nói thảo luận thì thảo luận thôi mà, vì sao phải tức giận đến ngắt điện thoại vậy chứ? Tính tình xấu như vậy cũng chỉ có con gái mẹ mới có thể chịu được thôi”

Than thở xong, Giang Tiểu Bạch vừa thở dài vừa ném điện thoại lại trên giường. Vốn hôm nay còn lên kế hoạch viết một cái kịch bản mới để nộp lên mà cuối cùng thì sao? Bây giờ bị mẹ nói đến như vậy, Giang Tiểu Bạch chẳng có hứng làm việc nữa. Dù sao cô cũng hiểu rõ tính tình của mẹ, nếu như Giang Tiểu Bạch không chịu về thật thì ngày mai nhà của cô rất có thể sẽ bị đập nát bét.

Xem mắt sao…

Đành về vậy, không phải chỉ là xem mắt thôi sao? Cùng lắm là cô đi tìm người đàn ông đó dọa cho một trận, dám đồng ý buổi xem mắt với cô cô sẽ đánh đầu hắn, ha ha hai Đến lúc đó cô chỉ cần về nhà nói với mẹ yêu dấu là đối phương không hợp ý mình, chẳng phải là xong rồi sao?

Sau khi quyết định xong, lúc này Giang Tiểu Bạch mới thu dọn đồ đạc đi ra cửa. Cô cũng không có ý định đi xem mắt thật, cho nên lần này mặc đồ ra ngoài cũng rất tùy ý, không khác gì mấy so với mặc đồ ở nhà, sau đó cô rửa mặt, buộc tóc lại rồi đón xe về nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.