Anh đã nói như vậy rồi, nếu Tiểu Nhan còn tiếp tục phủ nhận nữa thì sẽ cỏ vẻ kiểu cách quá, vì thế cô chỉ có thể cúi đầu, mặt đỏ bừng nói: “Vậy… vậy thì ở chung một phòng.”
Nhân viên công tác đi đằng trước phát hiện hai người không theo kịp, đang muốn quay người gọi hai người thì thấy mặt Tiểu Nhan đỏ bừng, vừa nói cái gì đó với Hàn Thanh, mà Hàn Thanh cũng đang kề sát vào cô.
Nghĩ đến cảnh tượng trên thuyền kia, nhân viên công tác chỉ có thể ngượng ngùng vuốt mũi, không đến gần, đứng tại chỗ, đánh trống lảng nhìn mây nhìn trời đợi hai người.
Trong lòng anh ta thâm nghĩ, sau khi trở về nhất định phải đồng ý mấy cuộc xem mắt mẹ sắp xếp cho mình, lỡ như tìm được bạn gái luôn thì sao?
Đến lúc đó anh ta có thể đi du lịch cùng với bạn gái, cũng không cần phải ăn cơm chó của những người khác nữa!
Sau khi thành công vào được khách sạn, Tiểu Nhan rất nhanh đã bị cảnh tượng trong phòng dọa đến sợ ngây người, sau đó vừa cảm thán vừa gọi video với Hàn Mộc Tử.
“Thế nào? Khung cảnh rất tốt đúng không?
Tiểu Nhan quay toàn bộ cảnh trong phòng khách sạn, đắc ý nói với Hàn Mộc Tử: “Lúc trước các cậu không đến, cơ hội tốt như vậy lại để cho bọn tớ”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nhan đang đắc ý, thấp giọng nói: “Được rồi, chẳng lẽ cậu đã quên mất vì sao tớ lại đặt ra chuyến du lịch này à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308048/chuong-1227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.