🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Nợ ơn cô, thì dù sao đi nữa cũng không thể nhìn cô bị lừa được chứ?”

Giang Tiểu Bạch không cho là đúng: “Sự việc còn chưa bắt đầu, sao anh biết tôi sẽ bị lừa? Hơn nữa, dù tôi bị lừa, thì anh cũng đâu có giúp tôi đầu. Anh Tiêu, chuyện này thật sự vô cùng quan trọng với tôi, nếu anh không muốn giúp thì tôi cũng không ép anh.”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch xoay người rời đi.

Nhìn theo hướng cô ấy rời đi, Tiêu Túc nhịn không được mà nhíu mày, vì cô ấy vậy mà lại đi hướng vừa nãy, chẳng lẽ cô ấy còn định tìm người xa lạ vừa rồi?

Nghĩ đến đây, Tiêu Túc tiến lên chặn đường cô ấy. “Còn định đi vào?”

Giang Tiểu Bạch liếc nhìn cậu ta một cái, không đáp lời. “Thà tìm một người không đáng tin cậy, có khả năng bị lừa, còn hơn là đi xem mắt?” Tiêu Túc hơi nheo mắt, thật sự không hiểu được vì sao Giang Tiểu Bạch lại làm như thế, chẳng lẽ cô ấy kháng cự việc đi xem mắt đến thế sao? “Tin tôi đi, tỉ lệ tôi bị lừa chắc chắn sẽ nhỏ hơn xác suất tôi bị ép kết hôn!” Nói xong, cô ấy chớp chớp mắt, hai tay vòng trước ngực nhìn Tiêu Túc: “Anh Tiêu, anh đứng ở đây cản không cho tôi vào trong, là định giả làm bạn trai tồi à?”

Tiêu Túc: ……..…

Trên thực tế cả hai lựa chọn cậu ta đều không muốn chọn cái nào cả.

Cô gái trước mặt này mới chỉ nói chuyện với cậu ta vài lần, nếu cô ấy xảy ra chuyện, thì cậu ta cũng chẳng đau chẳng ngứa, chỉ cần đừng để cho cậu ta biết.

Nhưng chỉ cần là con người, thì đều có lòng trắc ẩn. Giống như Tiêu Túc bây giờ, nếu cậu ta không biết những gì Giang Tiểu Bạch định làm, thì cô ấy xảy ra chuyện gì đều không liên quan đến cậu ta.

Nhưng bây giờ cô ấy lại mở miệng nhờ cậu ta giúp đỡ, mà cậu ta không giúp được, rồi mình còn biết cô ấy có thể sẽ bị lừa thì thật đúng là

Tiêu Túc nhếch đôi môi mỏng, chậm rãi nói: “Chuyện này có lẽ còn có cách giải quyết khác, nếu cô có thể nghĩ ra cách nhờ tôi giúp đỡ thì chắc cũng phải nghĩ ra được cách khác nữa chứ.

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch có chút buồn cười, dứt khoát đứng lại nhìn chằm chằm Tiêu Túc. “Được rồi, không bằng anh Tiêu thay tôi nghĩ vài cách khác đi? Nếu anh không nghĩ ra được, thì anh phải giả làm bạn trai tôi.”

Tiêu Túc: “…”

Sao cậu ta lại có cảm giác tự đào hố mình thế nhỉ? “Sao nào? Anh Tiêu có đồng ý không đây?” Giang Tiểu Bạch thấy trên mặt cậu ta lộ ra vẻ rối rắm, Giang Tiểu Bạch dứt khoát kiễng chân, dùng đôi mắt đẹp để nhìn chằm chằm Tiêu Túc, chính động tác này cũng đã kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Còn Giang Tiểu Bạch lại không cảm thấy có chút vấn đề nào, nhưng Tiêu Túc lại cau mày lui về sau một bước “Để tôi suy nghĩ lại.”

Sau đó hai người tốn thời gian ở trong quán cà phê Tiêu Túc nghĩ cách thay cô, còn Giang Tiểu Bạch ngồi chờ ở bên cạnh, đợi tới mức cô phát chán, dứt khoát ra ngồi chỗ cái ghế bày ở cửa quán cà phê, sau đó gọi một ly trà sữa, dù bận tối mắt vẫn thong dong ngồi đó uống

Tiêu Túc trầm tư suy nghĩ rất lâu, lại thấy cô vậy mà nhẹ nhàng vắt chéo chân ngồi đó uống trà sữa, thì cảm thấy huyệt thái dương ân ẩn đau. Cậu ta ở đây nghĩ đau đầu, còn cô lại giống như không phải người trong cuộc ngồi đó uống trà sữa?

Thấy cậu ta nhìn sang đây, Giang Tiểu Bạch còn vươn tay vẫy vầy, giống hệt một con mèo lười: “Nghĩ ra cách gì chưa anh Tiêu?”

Tiêu Túc: “..

Cậu ta không biết phải làm sao nhìn cô ấy một cái, Giang Tiểu Bạch nhún vai, tự nhiên nói: “Xem ra là chưa nghĩ ra rồi, thôi anh cổ lên nha!”

Mi tâm Tiêu Túc phát đau, sao lại có cô gái vô lại như thể cơ chứ?

Năm phút sau, Tiêu Túc đi tới trước mặt cô ấy, Giang

Tiểu Bạch đã uống xong trà sữa, cô ấy ngẩng đầu: “Anh

Tiêu, đã nghĩ được cách gì rồi à?” Tiêu Túc không trả lời, chỉ nói: "Nhìn dáng vẻ của cô nhàn nhã như thế, giống như chẳng sốt ruột chút nào, có lẽ chuyện này cô có thể tự dựa vào chính mình để giải quyết rồi."

Giang Tiểu Bạch cười hì hì nói tiếp: “Đúng là tôi có biện pháp đẩy, dù sao tôi là người biết tiến biết lùi mà, nếu anh Tiêu không muốn giúp đỡ hoặc không nghĩ ra được cách khác thì tôi tìm một người lạ giúp mình là được.

Tiêu Túc đau đầu, cô gái này không chỉ vô lại, lại còn cổ chấp, biết rõ mình có khả năng sẽ bị lừa, vậy mà vẫn muốn mạo hiểm.

Cô ấy là heo sao? “Nói thật, anh cũng không cần kháng cự như vậy đâu, vì anh chỉ cần giả làm bạn trai của tôi mà tôi, giả lại không có khả năng sẽ thành thật, còn anh cảm thấy đây là lừa gạt, thì tôi lại không thấy vậy. Vì trong cuộc sống, nam nữ bên nhau rồi chia tay là chuyện vô cùng bình thường. Nếu anh thật sự thấy mệt, thì tôi có thể trả tiền để thuê anh. Anh xem như đang hoàn thành công việc của mình, không cần quan tâm việc anh có lừa dối người khác hay không”

Lời này, giống hệt lời của dân chợ búa lưu manh. Tiêu Túc tức giận nhìn cô ấy, sau đó ngồi xuống trước mặt cô. “Mẹ cô có biết tính cách này của cô không? Lừa gạt mẹ ruột mình, cô có thấy yên ổn không?” “Hì hì, vì sao lại không yên ổn? Có thể khiến bà ấy tạm thời yên tâm. cho rằng tôi có bạn trai, tôi cũng có thể được yên, mừng rỡ biết bao!”

Tiêu Túc nghe xong, trầm mặc.

Giang Tiểu Bạch cũng không kiên nhẫn, vẫn thúc giục cậu ta. “Anh nghĩ thế nào rồi, nếu thật sự không nghĩ ra được thì thôi quên đi, thời gian là vàng bạc, anh kéo dài thế này cũng chẳng phải biện pháp, tôi còn phải về nhà nữa.” “Đừng giục, để tôi nghĩ lại một chút.”

Giang Tiểu Bạch chớp chớp mắt, đột nhiên đứng dậy đi tới bên người Tiêu Túc, bắt lấy cánh tay cậu ta, "Anh Tiêu, anh còn nhớ chuyện lần trước anh giật tóc tôi không?”

Nói xong, dường như sợ Tiêu Túc quên mất, cô ấy vội vàng ngồi xổm trước mặt cậu ta, giật giật tóc mình. Cô dựa hơi gần, nên khi mái tóc xổa ra còn mang theo mùi hương thoang thoảng như có như không, Tiêu Túc không hề phòng bị, cứ nhìn cô vén tóc như vậy, lộ ra một mảnh da thịt nhỏ trắng nõn. Đã qua một khoảng thời gian rồi, trên mảnh da thịt nhỏ ấy đã mọc tóc mới, sợi tóc mới mọc bồng bềnh, giống như lông mao của động vật. “Anh nhìn đi, đến giờ tóc tôi còn chưa mọc xong đâu, ra cửa cũng chỉ có thể buộc tóc lên, không thể ăn mặc đẹp được, tất cả chuyện này đều tại anh cả.”

Giang Tiểu Bạch mở to đôi mắt đẹp đẽ của mình, nghiêm túc lên án cậu ta: “Vậy nên anh phải chịu trách nhiệm.

Tiêu Túc giật giật khỏe mắt: “Chịu trách nhiệm?” “Đúng vậy, chịu trách nhiệm giả làm bạn trai tôi, bây giờ là tôi ép anh, nên không có chuyện anh chủ động đồng ý cùng tôi lừa người, anh là do không còn cách nào khác, thế nào? Cách này của tôi có phải vô cùng hoàn hảo hay không?”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn không ngừng chớp chớp mắt với Tiêu Túc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vẻ tự đắc, dường như đang kể công với cậu ta.

Tiêu Túc chỉ cảm thấy khỏe mắt càng giật mạnh hơn, khỏe miệng cũng theo đó giật giật. "Lý do tốt đấy."

Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch không nhịn được bật cười thành tiếng: "Đúng nhỉ? Tôi cũng thấy lý do này rất tốt.... Có phải anh đồng ý rồi không?”

Lúc nói ra những lời này cô ấy còn hơi nghiêng đầu, nụ cười trên mặt và đôi mắt sáng người vô cùng xinh đẹp động lòng người. Khỏe môi Tiêu Túc giật giật, nhưng ngay cả một câu cũng không thể nói.

Rõ ràng cô ấy không trang điểm, cũng chẳng cố tình làm gì, nhưng trong nháy mắt đó dường như tất cả ánh sáng đều tập trung trên người Giang Tiểu Bạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.