Thấy cô nhắc đến chuyện tối hôm đó, Tiêu Túc chỉ cảm thấy ấn đường khẽ đau. Tối đó thực sự là anh kéo tay người ta không chịu buông khiến cho một cô gái như cô phải ngồi trên sofa ngủ, sau đó chân còn tế cần cả lên
Mà sau khi anh tỉnh cây, lại còn trách nhầm cô
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Túc cảm thấy hơi ấy này vậy nên đành phải đồng ý.
Tôi biết rồi
Giang Tiểu Bạch thấy anh đồng ý, trong mặt liền hiện lên ý cười.
Biết ngay là anh sẽ đồng ý. Xem ra anh vẫn cảm thấy rất ấy náy với cô. Vốn dĩ chỉ là nhắc bừa một tiếng không ngờ lại có hiệu quả tốt đến vậy.
Rất nhanh họ đã đến nhà họ Giang.
Lúc Giang Tiểu Bạch và Tiêu Túc xuống xe, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn nói lảm nhảm bên tai anh "Những điều tôi nói với anh anh đều nhớ kĩ rồi chứ?
Sinh nhật của tôi, bạn bè của tôi, còn có một số Tiêu Túc dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc đề nhìn cô. “Cô cảm thấy tôi có thể nhớ nhiều thứ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn trê
Giang Tiểu Bạch lập tức im lặng. “Anh nói cái gì? Anh không nhớ một chút gì cả?” Tiêu Túc không trả lời, nói thật anh đúng là không nhớ gì cả, bởi vì anh không có chút hứng thú với cuộc sống, sinh nhật,cung hoàng đạo...của một người không mấy thân thiết. Vì vậy,lúc Giang Tiểu Bạch nói những điều đó anh hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn cô ríu ra ríu rít.
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308041/chuong-1234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.