🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


“Vốn dĩ là đến du lịch, sao chúng tôi có thể ở lại rất lâu vậy được?”

Lâm Thẩm Nhi sững người ngay tại chỗ. Trước đó cô ta còn nghĩ trước tiên cứ trấn an Tiểu Nhan cho tốt, sau đó lại xem xét đến chuyện cấu kết với Hàn Thanh, nhưng bây giờ bọn họ vậy mà lại muốn về nước, làm sao có thể chứ?

Cô ta có chút nóng nảy nhưng cũng chẳng thể làm được gì, suy cho cùng thì thời gian cho cô ta không còn nhiều nữa, cô ta phải tranh thủ: “Không sao đâu, về nước thì về nước, chị cũng là người Việt Nam mà, chúng mình có thể kết bạn trên Facebook, đến lúc đó thì liên lạc nha.

Nói xong, Lâm Thẩm Nhi còn móc điện thoại ra, ra hiệu cho Tiểu Nhan kết bạn Facebook. Tuy nhiên Tiểu Nhan hoàn toàn không động đậy, Lâm Thấm Nhi đợi thật lâu, cảm thấy bầu không khí xung quanh cũng trở nên lúng túng. Hàn Thanh đẳng kia nhìn thấy một màn ở bên này, lúc đầu còn muốn đi qua, nhưng sau khi nghĩ ngợi, không biết tại sao anh ta lại thả chậm bước chân.

Cô gái nhỏ của anh trước đây còn đơn thuần quá, nên để cho cô nhìn thấy sự hiểm ác của xã hội này nhiều hơn, tự mình nhìn nhận. Cho nên anh không đi đến tham dự vào. “Em Tiểu Nhan, tên Facebook của em là gì vậy, chị kết bạn với em nhé?” “Không được rồi.” Tiểu Nhan cười hờ hững, phủi phủi tay mà nói: “Về cơ bản thì tôi không lên Facebook đầu, kết bạn cũng không liên lạc được.”

Lâm Thấm Nhi vẫn chưa phản ứng lại được, theo phản xạ mà hỏi: “Em không dùng sao? Nhưng mà tối hôm đó khi chị ở chung với em, chị thấy em đang dùng Facebook cơ mà, em không muốn kết bạn với chị, có phải ghét chị...

Tiểu Nhan nhìn cô ta một cái, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Nếu như đã biết rồi, vậy còn hỏi làm gì?"

Thừa nhận rồi sao??? Mặt Lâm Thấm Nhi lập tức không còn màu máu, nhìn Tiểu Nhan với vẻ mặt khó coi: “Em Nhan, sao em có thể như vậy được? Chị là thật lòng thật dạ muốn xin lỗi em, với lại thật sự thì các em chưa có kết hôn mà, chuyện nguyền rủa cũng không tồn tại”

Nghe được lời nói đó, Tiểu Nhan lạnh lùng bật cười thành tiếng: “Cô thật lòng thật dạ muốn xin lỗi tôi thì tôi phải tha thứ cho cô sao? Quyền lựa chọn ở trên tay tôi, có tha thứ hay không đều do tôi quyết định. Còn nữa, tôi nói với cô chúng tôi chưa kết hôn lúc nào vậy? Cô có bằng chứng không? Tôi có gửi tin nhắn hay là ghi âm cho cô à?

Lâm Thẩm Nhi bị cô nói đến nỗi không thốt nên lời. Lúc trước chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này đơn thuần không tính toán sâu xa, muốn lợi dụng cô thì rất dễ dàng, bây giờ mới phát hiện ra con nhóc này trước đó chỉ là không để lộ ra móng vuốt của mình mà thôi.

Vì cô đã cứu cô ta nên liền xem cô ta thành một người yếu đuối, cho nên cô cũng không chỉa móng vuốt sắc bén về phía cô ta. Nhưng còn lúc này ư? Vào lúc nhận ra được mục đích thực sự của cô ta, Tiểu Nhan liền để lộ đôi móng vuốt sắc bén ra, ý tứ của cô rất rõ ràng.

Chỉ cần cô dám dòm ngó người đàn ông của tôi lần nữa, móng vuốt của tôi sẽ không một chút do dự nào mà xông về phía trước, cào nát cái mặt của cô ra.

Nhận thức này khiến Lâm Thấm Nhi kinh hãi, tay cầm điện thoại của cô ta nhẹ phát run lên, nhìn vào người con gái hừng hực khí thế ở trước mắt, nhất thời không nói nỗi câu đáp lời.

Tiểu Nhan cũng không để ý đến cảm xúc của cô ta, ánh mắt nhìn mặt biển tĩnh lặng, nở nụ cười rất nhạt: “Cô bị đánh, tôi xuất phát từ bản năng mà cứu cô, nhưng mà Tiểu Nhan tôi cũng không thuộc tính tình để mặc cho người ta bắt nạt. Cô muốn đến hòn đảo nhỏ này sống mấy ngày còn lại trong vui vẻ thì được, nhưng nếu cô lại dám giở trò làm loạn, chuyện sau đó tôi đảm bảo tôi sẽ không quản dù chỉ một chút. Có thể cô sẽ nghĩ rằng chuyện cô thông đồng với chồng của tôi là chuyện của anh ấy, anh ấy đồng ý hay không không có liên quan với tôi, nhưng mà cô không biết chứ gì? Chồng tôi trời sinh tính cách lạnh nhạt, đừng nói là người phụ nữ như cô, cho dù là tiên nữ trên thiên cung hạ phàm ở trước anh ấy, có thể anh ấy cũng sẽ bình thản lặng sóng thôi.”

Không phải là cô nói quá lên, mà là cô thực sự đã quá hiểu Hàn Thanh rồi. Hàn Thanh của lúc trước là thanh tâm quả dục đến cỡ nào chứ, đối mặt với việc cô tán tỉnh, đưa đẩy anh mấy lần đều không có một chút phản ứng đấy được chưa? Tiểu Nhan theo đuổi anh lâu như vậy mà anh mới nổi lửa với cô.

Cô vô cùng tin tưởng đối với anh, Hàn Thanh không phải loại người thích mối quan hệ nam nữ bừa bãi kia. Nghĩ đến gì đó, Tiểu Nhan bỗng nhiên bật cười một tiếng, sau đó dùng ánh mắt có chút thương hại mà nhìn Lâm Thẩm Nhi: “Quan trọng nhất là, cô là người đã có chồng, mà chồng của tôi á, trùng hợp là người ghét cái ác như kẻ thù. Cô ở trước mặt anh ấy mà không tuân thủ đạo đức của người phụ nữ thì tin tôi đi, anh ấy sẽ chỉ ghê tởm cô chứ sẽ chẳng thích cô được đầu, cho nên á tôi tốt bụng khuyên cô một câu đừng có mà tự rước lấy nhục nữa.

Lâm Thẩm Nhi: “...

Lời gì cũng để cô ta nói hết rồi, vậy mà cô ta không chiếm được dù chỉ một chút chỗ tốt. Lâm Thấm Nhi tức giận đến mức nghiến chặt răng hàm của mình, mặc dù sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn treo lên nụ cười khó xử xấu xí.

Tiểu Nhan nói xong, lại nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Lâm Thấm Nhi, trong lòng sướng đến không thể tả. Cô chống hai tay đứng lên, sau đó phủi phủi cát trong lòng bàn tay của mình, cũng không biết có phải là cố ý không, vào lúc phủi cát còn cố ý phủi về phía của Lâm Thấm Nhi. Cô ta mặc áo trễ ngực, hạt cát cứ như vậy mà rơi vào trong cổ áo của cô ta.

Lâm Thẩm Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, vôi thức che ngực lại, miệng nói: “Em Tiểu Nhan, em..

Tiểu Nhan “ài” một tiếng, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Xin lỗi nha cô Nhi, tôi chỉ vô tình phủi phủi tay, không nghĩ tới cổ áo của cô lại thấp như vậy, hạt cái này liền tự chui vào rồi, phiền cô lát nữa giữ một chút nhé? Cô sẽ không trách tôi chứ?” Nói xong, cô còn cười ngây thơ với Lâm Thẩm Nhi lộ ra một hàm răng trắng, cả người trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Sau đó Tiểu Nhan tìm kiếm ở bốn phía, nhìn thấy Hàn Thanh ở cách đó không xa, liền vẫy tay với Lâm Thẩm Nhi: “Tạm biệt nha

Nói xong, Tiểu Nhan chạy tung tăng về phía Hàn Thanh. Chạy trên bãi cát không được nhanh, bởi vì mỗi một bước chân đều sẽ lún vào trong cát, cho nên cô chạy có hơi chậm. Lúc đến trước mặt của Hàn Thanh, trên trán của Tiểu Nhan đã nổi một tầng mồ hôi mỏng

Cô nhìn vào Hàn thanh, giọng điệu mang theo một chút quở trách: “Có phải anh đã sớm đến rồi đúng chứ? Cũng thấy cô ta rồi phải không? Sao anh không qua chứ? Em thấy cô ta mặc đồ rất táo bạo đó. Nói không chừng anh...

Vốn dĩ Tiểu Nhan chỉ là tùy tiện nói một chút, nói đến câu cuối cùng lại không còn hơi sức nữa, thể là giọng nói cũng yếu ớt theo. “Nói không chừng gì cơ?" Hàn Thanh đang chờ câu nói cuối của cô, cô gái nhỏ lại đột nhiên không lên tiếng nữa, anh liền tiếp lời hỏi một câu.

Tiểu Nhan có chút buồn cười, vừa rồi cô mới nói nhăng nói cuội gì đây? Rõ ràng biết Hàn Thanh là người như thế nào, thế nhưng lại cố ý nói những lời chọc giận anh. Nghĩ đến đây, cô lập tức lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì “Không có ư?” Hàn Thanh cúi đầu xuống, cúi người nhích lại gần cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, hơi thở nóng mà anh thở ra cũng đều phả lên mặt cô, thổi nhẹ bay tóc mái thưa mềm mại nằm trên trán của cô. “Là không có, hay là không dám nói nữa? Hửm?”

Đối mặt với Hàn Thanh như vậy, mặt của cô gái nhỏ đỏ ửng lên, bĩu môi mà nói: “Được rồi, anh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.