“Nghe hiểu rồi chứ? Cút” Hàn Thanh lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Thấm Nhi còn có thể làm gì được nữa chứ, cô ta cũng đã làm đến mức này rồi mà người đàn ông lạnh lùng ở trước mắt này lại không có chút gì gọi là dao động, chẳng lẽ cô ta phải nằm úp sấp xuống mặt đất để đi hay sao?
Hơn nữa chỉ sợ rằng cho dù cô ta có nằm rạp xuống đất thì người đàn ông này cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.
Bây giờ Lâm Thấm Nhi mới hiểu được rằng hoá ra phụ nữ không nhất thiết phải tự hạ thấp bản thân mình trước mặt đàn ông, mà chỉ cần người đàn ông này yêu mình đủ nhiều thì cho dù mình có kiêu ngạo, cao cao khó với như thế nào đi chăng nữa thì người đó cũng sẽ cưng chiều hết lòng.
Đáng tiếc… Đã quá muộn.
Có lẽ cả đời này cô ta cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Lâm Thấm Nhi hồn bay phách lạc bước đi.
Hàn Thanh đóng cửa và quay vào trong phòng, vừa rồi sau khi anh vừa phát hoả một trận với Lâm Thấm Nhi xong thì bây giờ có thể nói là lửa nóng bừng bừng, anh muốn đi vào trong xối nước lạnh thêm một lần nữa nhưng mà vừa nấy sau khi Tiểu Nhan đi ra ngoài thì đến giờ vẫn chưa trở về, anh cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thanh qua loa thay một bộ quần áo, rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh vừa mới đi tới trước cửa phòng thì chợt nghe thấy tiếng gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308029/chuong-1246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.