🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu Nhan dùng hết sức lực nhào bổ về phía trước, Cô ấy xoay người một cái ngồi trên người Hàn Thanh, bàn tay nhỏ mỏng manh không xương ôm lấy cổ của anh.

Trên khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thanh xẹt qua một tia kinh ngạc, lông mày nhanh chóng nhíu lại, cơ thể phản xạ có điều kiện năm chặt lấy tay của Tiểu Nhan, lạnh giọng nói: “Em muốn làm gì?”

Tiểu Nhan không nói lời nào, chỉ ôm lấy cổ anh và di chuyển cơ thể đến gần anh.

Cô ấy đã hạ quyết tâm sẽ không lùi bước ở thời điểm này, vì để tránh mất dũng khí, cho nên Tiểu Nhan dự định sẽ không nói gì với Hàn Thanh, trực tiếp không giải thích gì! Cô ấy ôm lấy cổ anh ấy, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh, cô gái nhỏ vừa mới tắm rửa xong, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, cái đó thì coi như xong, vấn đề là trên người cô ấy không mặc quần áo, chỉ cuốn một chiếc khăn tắm, chiếc khăn tắm này sẽ rất là vững chắc nếu bạn đứng im, nhưng hiện tại cô gái nhỏ lại vặn vẹo trên người anh như thế, làmsao chiếc khăn tắm còn có thể quấn chặt được? Trong quá trình này, chiếc khăn tắm của cô ấy có xu hướng bị nới lỏng.

Hàn Thanh sợ khăn tắm bị rơi xuống, chỉ có thể dùng một tay ôm chặt lấy eo của cô gái nhỏ, một tay muốn cuốn chặt lại khăn tắm cho cô, nhưng cô gái nhỏ không quan tâm đến điều đó, Hàn Thanh chỉ có thể tránh đi.

Anh ấy tránh đi như thế khiến Tiểu Nhan chỉ có thể hôn được cái cằm của anh, cô ấy hơi bất mãn, nhưng không có vì như vầy mà nhụt chí, ngược lại còn cố gắng đưa cắm đi lên, bàn tay đang ôm cổ của anh ấy của cô ấy cũng từ từ dịch xuống, chạm vào lồng ngực cứng rắn của anh ấy.

Hàn Thanh biến sắc, nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô ấy. “Làm gì thế?”

Anh ấy lại lần nữa lên tiếng hỏi thăm, chỉ là lần này bên trong giọng nói không còn sự lạnh lùng nữa, chỉ có lo lắng và thở dốc. Đôi mắt ướt át của cô gái nhỏ khẽ chớp chớp nhìn anh, nhưng vẫn không nói lời nào như cũ, một lát sau cô ấy lại đi tới, Hàn Thanh ôm chặt lấy chiếc eo thon của cô không cho cô ấy tới gần: “Đừng làm loạn nữa.” Tiếp tục làm loạn nữa sẽ thực sự xảy ra chuyện. Anh ấy đã cố gắng kiềm chế rất cực khổ rồi, chính là vì cố không để làm gì cô ấy vào lúc này.

Không ngờ rằng cô ấy lại chạy đến trước mặt anh ấy châm lửa thổi gió, thật sự làm cho anh ấy… Không thể làm được gì.Tiểu Nhan giãy dụa tiến về phía trước, thế như cánh tay của Hàn Thanh giống như là xiềng xích giữ chặt cô ấy lại, không để cô tiến về phía trước, vành mắt Tiểu Nhan đỏ lên, yếu ớt nói: “Anh làm đau eo em…..” Nghe vậy, Hàn Thanh sững sờ, lập tức giảm sức lực trên tay đi mấy phần.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô gái nhỏ nhân lúc lực đạo ở eo giảm đi mấy phần, chồm lên hôn anh ấy.

Đồng tử Hàn Thanh nhíu chặt lại, cảm giác được khăn tắm của cô gái nhỏ sắp rơi xuống, anh ấy nhíu chặt mày lại, giúp cô ấy giữ chặt lại khăn tắm.

Mà ở bên này Tiểu Nhan đã thuận lợi hôn anh ấy, trong lòng có chút đắc ý nhỏ, nếu như là bình thường thì chắc chắn cô ấy sẽ lo lắng về vấn đề khăn tắm của mình, nhưng bây giờ cô ấy muốn có được anh ấy, cho nên mới lười không muốn quan tâm đến vấn đề khăn tắm.

Không ngờ rằng Hàn Thanh lại thay cô ấy suy nghĩ, cho nên cô ấy đã nhặt được một món hời lớn.

Tiểu Nhan vừa cắn nhẹ lấy môi của anh, vừa bĩu môi nói: “Chỗ này là ban công, nếu anh không ôm chặt em một chút, vậy thì em sẽ bị người khác nhìn hết sạch đó………..

Nói xong, cô gái nhỏ còn mạnh mẽ chui vào trong ngực của anh ấy.

Hàn Thanh: “…

Mồ hôi lạnh trên trán anh ấy rõ ràng nhiều hơn lúctrước, gần xanh cũng nổi nhiều hơn mất cái, anh ấy ôm chặt lấy cô gai nhỏ trong ngực, sau đó xoay người giấu cô gái nhỏ trong ngực, còn tấm lưng rộng rãi của anh ấy thì hướng ra bên ngoài.

Lần này, là giấu cô ấy vô cùng kín đảo.

Tiểu Nhan chỉ động hôn lên lỗ tại của anh, sau đó dựa vào vai anh ấy nói gì đó, tiện thể còn thổi một hơi.

Bởi vì đang ngồi trên đùi anh ấy, cho nên Tiểu Nhan cảm nhận rõ được tình trạng cơ thể của anh ấy.

Sự vui mừng và ngạc nhiên trong mắt cô ấy không thể giấu được, môi cô ấy khẽ mấp máy, len lén cười.

Hơi thở của Hàn Thanh trở nên dồn dập hơn mấy “Biết đây là ban công mà còn dám làm càn như lần. the?”

Anh ấy nắm chặt lấy cảm của cô, khiến cô ấy phải ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm, giống như màn đêm tĩnh lặng.

Tiểu Nhan chu môi, mặt dày mày dạn nói: “Em làm càn như thế đó, anh muốn thế nào?”

“Nghĩ kỹ? Ở nơi như thế này, dưới loại tình huống này, không hối hận?”

Tiểu Nhan ra sức lắc đầu, giống như là sợ anh ấy không tin, còn giơ tay thề: “Em không hối hận, nếu như em dám nói dối dù chỉ một chữ, em sẽ… Ưm…” Hàn Thanh cúi đầu chiếm lấy môi cô ấy.

Trời đất im lặng.Một giây, hai giây.

Một phút sau, hai tay của Tiểu Nhan bò lên lưng Hàn Thanh, mà cô thì bị bế lên, đưa vào phòng, đặt lên bên trên chiếc chăn mềm mại. “Cach.” Đèn bị tắt, xung quanh chìm vào trong bóng tối. Tiểu Nhan cảm thấy hơi thở của người đàn ông rất nóng, anh ấy thở hổn hển hỏi cô ấy. “Cho em một cơ hội cuối cùng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đó Tiểu Nhan cần môi dưới, yên tĩnh một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Em thích anh, rất thích rất thích anh, thích đến mức cả đời này ngoại trừ anh ra thì không thể thích thêm nổi ai nữa, em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, nhưng em biết, em sẽ không hối hân.

Không ngủ được với anh mới là chuyện khiến em hối hận.

Câu nói này, Tiểu Nhan chỉ dám tự nói ở trong lòng.

Tuy rằng cô ấy lớn mật thì lớn mật thật đó, nhưng mà vẫn không dám nói thẳng ra vào lúc này. “Cô gái ngốc… Trong bóng tối, các giác quan đều trở nên nhạy bén hơn rất nhiều, Hàn Thanh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô ấy, hôn nhẹ lên trán cô ấy một cái, sau đó ghé sát lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn nói: “Anh cũng thích em….

Há?Tiểu Nhan còn chưa kịp phản ứng đối phương nói cái gì thì đôi một đã bị người đàn ông hung hăng chiếm lấy, sau đó hoàn toàn không cho cô có cơ hội nhàn nhã để suy nghĩ, bởi vì Hàn Thanh không có ý định khắc chế bản thân mình.

Chỗ này nhanh chóng trở thành sân nhà của Hàn Thanh, mà cô ấy chỉ có thể tiếp nhận.

Trận này, Tiểu Nhan hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ, thậm chí là… Năng lực hành động. Không biết đã qua bao lâu, khi bầu trời đã hiện lên sắc trắng, Hàn Thanh ôm cô gái nhỏ đang mệt mỏi đến gần như ngất xỉu đi vào phòng tắm.

Cổ họng của Tiểu Nhan rất hết cả lên, nhưng nước ẩm đã rửa sạch ba phần mệt mỏi trên người cô. Cô ấy mở to hai mắt, lông mi khẽ run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Hàn Thanh đang ở gần ngay trong gang tac.

Cô ấy quả nhiên đã… Thành công…

Khoảnh khắc vinh quang nhất trong cuộc sống này, chính là… Cuối cùng cô ấy đã ngủ được với nam thần! Trong lòng Tiểu Nhan đang gào thét, nhưng cơ thể cô lại mệt mỏi đến không chịu được, rất nhanh đã nhắm mắt lại, cuối cùng là mình về giường như thế nào cũng không biết.

Chỉ biết lúc cô ấy tỉnh lại đã là hai giờ chiều.

Mà cô ấy thì đói đến mức ngực dán vào lưng, hai chân run lên, căn bản không có chút sức lực nào.

Tiểu Nhan nằm ở trên giường nghiêm túc suy nghĩ một phút. Sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhản cho Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử đang dẫn Giá Đỗ Nhỏ đi chơi, đột nhiên thấy Tiểu Nhan gửi tin nhắn tới, suýt chút nữa sặc nước bọt của mình.

“Khu khụ khụ….” Vả mặt cô đỏ ửng đọc tin nhắn Tiểu Nhan gửi tin tới Con nhóc này thật là…. Làm sao chuyện gì cũng nói cho cô vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.