Hàn Thanh đi đến ngồi xổm trước mặt cô ấy, đưa tay nhẹ nhàng võ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Nhan Nhan?”
Tiểu Nhan ngủ rất say, Hàn Thanh kêu một lúc lâu cô ấy mới ung dung tỉnh lại, mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn người ngồi trước mặt. “Ưm. Cô ấy kêu một tiếng, bộ dạng giống như còn rất buồn ngủ, Hàn Thanh nhẹ nhàng vươn tay đỡ lấy cằm của cô ấy, giọng điệu ôn nhu: “Ngủ đủ chưa?”
Vẻ mặt của Tiểu Nhan lúc đầu còn có chút mê man, thế nhưng sau khi thấy rõ người trước mặt là ai, trên mặt cô ấy nở một nụ cười hồn nhiên: “Anh trở về rồi ư?”
Bởi vì cô gái ngâm mình trong bồn tắm lâu cho nên khuôn mặt trắng nõn bây giờ đỏ bừng, đôi mắt trong veo như mặt hồ.
Cái bộ dạng này….
Yết hầu Hàn Thanh co giật, giọng điệu trầm thấp đi mấy phần: “Ừm, đã về.”Tiểu Nhan hồn nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Anh đi làm gì vậy?”
Hàn Thanh: “…
Hô hấp anh lộn xộn, né tránh ánh mắt của cô gái nhỏ: “Em đứng dậy trước đi, nhiệt độ nước đã trở nên lạnh rồi, còn ngâm nữa thì em sẽ bị cảm mất.”
“Hả?”
vẻ mặt Tiểu Nhan không hiểu nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Hàn Thanh có chút buồn cười, không phải cô gái này ngủ đến ngốc, không phân biệt được tình trạng trước mắt rồi đấy chứ? Thế là Tiểu Nhan cứ yên lặng nhìn người ở đối diện mấy giây, sau đó giống như là cô nghĩ tới cái gì đó, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2308020/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.