Cô ấy xem qua sổ địa chỉ của Giang Tiểu Bạch, tìm được thông tin liên lạc của Tiêu Túc, sau đó cô ấy ngay lập tức gọi điện thoại cho cậu ta.
Khi Phương Đường Đường trở lại, Giang Tiểu Bạch đang nằm trên quầy bar, hướng tới bartender ở quán bar thét to: "Tiếp tục, lại thêm một ly nữa, ngon lắm." Bartender ở quầy bar nhìn vẻ mặt ưu sầu của Giang Đường Đường, nói: "Bạn của cô còn muốn uống, cô có muốn đưa thêm cho cô ấy không?"
Phương Đường Đường nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi, cô ấy lại nhìn bộ dạng của Giang Tiểu Bạch, sau đó gật đầu: "Đưa cho cô ấy đi."
Bartender ở quầy bar bên phải đưa cho Giang Tiểu Bạch một ly rượu khác.
Giang Tiểu Bạch bưng rượu, cúi đầu ngoan ngoãn uống một hơi, không hề phát ra tiếng động. Trước khi Tiêu Túc đến, Phương Đường Đường cảm thấy mình không thể đi đâu được, chỉ có thể đơn giản đứng ở bên cạnh Giang Tiểu Bạch để bảo vệ cô ấy.
Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch uống một cách ngoan ngoãn và nghiêm túc như vậy, cô ấy chỉ có thể bất lựclắc đầu.
Làm thế nào mà người này có thể uống rượu như uống sữa... "Tiểu Bạch." Giọng điệu của Phương Đường Đường trở nên nhẹ nhàng hơn: "Tớ nói cho cậu biết, ly rượu này là ly cuối cùng. Uống hết ly này, sau đó cậu phải ngoan ngoãn về nhà, biết không?"
Giang Tiểu Bạch đắm chìm trong những ly rượu, không trả lời cũng không phản bác, cũng không biết có nghe thấy những lời cô ấy nói hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307943/chuong-1332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.