Thế nhưng anh đã nghĩ sai rồi, bây giờ Giang Tiểu Bạch chính là đang làm ồn, chỉ là cách mà cô làm ầm ĩ khác mà thôi.
Không giống với những người say rượu, nào là nôn, nào là khóc hay là la hét gì đó.
Tửu lượng của cô là như vậy, chỉ cần đúng ý của cô, cô liền sẽ không khóc không quậy.
Cho nên lúc nãy anh hỏi cô có khó chịu không, trên mặt cô lộ vẻ yêu kiều e thẹn mà trả lời: “Hoàng thượng không cần lo lắng cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là uống có chút rượu, không sao cả.
Đây đúng thật là diễn quá sâu rồi.
Bây giờ anh nhất định không để cô đi tắm, nếu không thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa, vậy nên anh chỉ có thể về phòng của mình dọn dẹp sau đó đem mềm của bản thân ra ngoài. “Phòng để cho cô ngủ, bây giờ cô ngoan ngoãn vào đó ngủ đi.”
Nghe thấy vậy cô chớp chớp mắt nhìn anh nói: “Vậy hoàng thượng thì sao?”
Tiêu Túc chỉ vào chỗ cô đang ngồi, thế là cô đứngdậy đi vào phòng, anh tưởng cô đi ngủ rồi nên liền để gối và mềm lên trên sô pha để chuẩn bị nằm xuống vừa nằm xuống thì cô lại đi ra. “Hoàng thượng, ngài nhường giường cho thần thiếp, bản thân ngài ngủ ở đây....Ô hô thần thiếp rất là cảm động.
Cô nói xong liền ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ôm lấy tay của anh, nước mắt lưng tròng nói: “Thần thiếp muốn ở lại bên cạnh ngài.” Anh thật sự là bị một câu một từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307940/chuong-1335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.