“Tớ cũng thấy không thể nào. Cậu đàn ông như thể, làm sao có thể có một mặt nữ tính như thế được? Chẳng qua là lúc đó quán bar ồn quá, tớ không nghe được các cậu nói gì, dù gì thì sau đó Tiêu Túc cũng cõng cậu đi rồi, cậu còn giữ cổ của anh ấy rất chặt nữa.”
Nghe những miêu tả này, dường như trước mắt của Giang Tiểu Bạch xuất hiện một cảnh tượng.
Đó chính là cô ôm chặt cổ của Tiêu Túc, treo cả người lên sau lưng anh, sau đó biểu cảm đau khổ, cõng cô di chuyển một cách khó khăn.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật đáng sợ.
Nhưng tất thảy chỉ như vậy thôi sao? Cảm giác nếu chỉ như vậy, Tiêu Túc sẽ không đến nỗi phải nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa như vậy. “Sau đó thì sao?” “Sau đó tớ không biết nữa, tớ không đi theo sau khi các cậu đi ra khỏi quán bar, chẳng qua... Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy? Tự cậu không nhớ ra sao?” “Không nhớ ra, quên hết cả rồi, bao gồm cả đoạncậu vừa nói.”
Phương Đường Đường: “Cậu ngốc thật đấy, còn không bằng đập đầu vào đậu phụ chết cho nhanh.”
Đối với chuyện tối qua, cho dù Phương Đường Đường có nhắc thế nào, thuyết phục như thế nào, Giang Tiểu Bạch vẫn không nhớ ra rốt cuộc tối qua mình đã làm gì, cô đã quên sạch sành sanh hết rồi.
Tồi tệ nhất là một màn này đều đã bị Tiêu Túc nhìn thấy.
Nhưng Tiêu Túc cũng không tình nguyện nói ra, Giang Tiểu Bạch cảm giác trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307938/chuong-1337.html