Thay bác trai Hứa và bác gái Hứa chăm sóc cô ta một chút sao?
Có phải chỉ vì điều này, cho nên mới đổi chỗ ở khác cho cô?
Nghe xong những lời này, Hứa Yến Uyển trong lòng cảm thấy chua xót, đặc biệt khó chịu, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh. "Không còn nguyên nhân nào khác sao?"
Cô ta nghe thấy chính mình đang dùng giọng rất nhỏ rất nhỏ hỏi Hàn Thanh.
Giọng nói quá mỏng và quá nhỏ, Hứa Yến Uyển cũng khó có thể nghe thấy mình đang nói cái gì, huống chi là Hàn Thanh.
Tuy rằng khoảng cách giữa hai người không xa, nhưng cũng không quá gần, cho nên lần này Hàn Thanh không nghe thấy cô nói gì, nhưng thật sự anh cũng không quan tâm cô ta nói gì.
Bởi vì Hàn Thanh biết cô ta đến đây là tìm mình, còn muốn nói đến chuyện từ chối chuyển đi nơi khác. “Yến Uyển. Hàn Thanh thở dài gọi tên cô: “Anh biết em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng mà... Tìnhhình hiện giờ cũng phải lúc để em mạnh mẽ. Có rất nhiều chuyện, không phải chỉ có thể lựa chọn một cách”.
Hứa Yến Uyển nhìn thấy trước mắt là gương mặt tuấn tú và lạnh lùng, không biết bao nhiêu năm trôi qua, ánh mắt Hàn Thanh nhìn cô vẫn giống hệt như trước kia, chỉ có một tia xúc cảm mờ nhạt trong đôi mắt sâu và đen của anh, không có gì khác.
Không giống như trong bệnh viện ngày hôm đó, khi anh ấy nhìn Tiểu Nhan, đôi mắt anh ấy chứa đựng đầy sự dịu dàng, sự chiếm hữu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307934/chuong-1341.html