🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


Quầng thâm mắt đậm sao?

Bị cô ta hỏi như vậy, Tiểu Nhan cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Theo bản năng, cô ấy đưa tay lên sờ sờ chỗ dưới mí mắt mình: "Có nghiêm trọng như vậy không?"

Hứa Yến Uyển đến gần rồi nhìn một chút: "Thật sự là rất nghiêm trọng. Gần đây có phải có không ngủ được đúng không? Hay là vì có chuyện gì quan trọng?"

Thật ra, Tiểu Nhan vốn không muốn nói cho bất kỳ ai biết về chuyện này. Nhưng khi vừa nghĩ đến Hứa Yến Uyển cũng là con gái giống như mình, lại còn quen biết với Hàn Thanh từ khi còn nhỏ. Cho nên cô ấy cảm thấy nếu nói chuyện này cho cô ta biết, cũng không có vấn đề gì cả.

Vì thế Tiểu Nhan lập tức nói ra suy nghĩ của mình cho Hứa Yến Uyển biết.

Sau khi Hứa Yến Uyển nghe xong mấy chuyện này thì đã sửng sốt rất lâu, một lát sau cô ta mới có thể lấy lại tinh thần: "Ý của cô là... Cô muốn tổ chức cho Hàn Thanh một bữa tiệc sinh nhật sao?""Ừm, đúng vậy." Tiểu Nhan gật đầu: "Vốn dĩ tôi muốn tặng cho anh ấy một món quà, nhưng ngẫm lại thì hình như anh ấy cũng không thiếu cái gì cả. Nếu vậy, không bằng tôi tự tay làm một điều gì đó thật ý nghĩa thì hơn." "Vậy anh ấy có biết không...

Anh ấy chưa bao giờ có sinh nhật.

Những lời này thiếu chút nữa đã bị thốt ra, nhưng khi đến bên môi, Hứa Yến Uyển lại dừng lại.

Bởi vì cô ta nghĩ về những gì cô ta vừa mới thấy trong văn phòng.

Người đàn ông cô ta thích đã ngồi xổm trước mặt một người phụ nữ khác, ánh mắt lưu luyến dịu dàng nhìn người khác. Đó là một ánh mắt mà Hứa Yến Uyển chưa từng thấy qua, mà Hàn Thanh cũng chưa bao giờ nhìn cô ta như thế cả. "Cái gì?" Tiểu Nhan rất hứng thú với nửa câu sau của cô ta, nhưng Hứa Yến Uyển lại chỉ nói ra một nửa câu, vì thế cô ấy tò mò hỏi.

Hứa Yến Uyển lấy lại tinh thần, cười với cô ấy và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "À, tôi chỉ là đang nghĩ không biết cô đã nói chuyện này với người khác chưa?" "Không... "Vậy thì tốt." Hứa Yến Uyển mỉm cười, lại nói: "Dù sao cô cũng là muốn cho anh ấy một sự bất ngờ. Tôi đang nghĩ nếu như cô nói cho quá nhiều người biết, mà bị lộ ra thì phải làm sao đây?" "Không, tôi chỉ nói cho cô biết thôi. À, đúng rồi, tôicòn nói cho anh Lâm nữa. Tôi nghe nói anh Lâm và hai người là cùng nhau lớn lên, đúng không?" "Lâm... Hứa Chính?" Hứa Yến Uyển nghe được cái tên này, có chút không chắc chắn. Cô ta không nghĩ rằng Tiểu Nhan sẽ nói chuyện này với anh ta. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô ta lại cảm thấy điều này cũng bình thường, dù sao với giao tình giữa Lâm Hứa Chính và Hàn Thanh thì làm sao anh ta có thể không liên lạc với Tiểu Nhan được chứ?

Nhưng mà khi cô ta cùng Lâm Hứa Chính nói về chuyện này, Lâm Hứa Chính lại không hề có một chút phản ứng nào, đây là vì sao chứ?

Theo lý mà nói, Lâm Hứa Chính hắn cũng biết chuyện Hàn Thanh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật mà? "Ừm, chính là Lâm Hứa Chính." "Cô đã hỏi anh ấy sao?" "Đúng vậy, có vấn đề gì không?" "Không có. Hứa Yến Uyển phục hồi tinh thần, cười cười, ánh mắt có chút ảm đạm. Cô ta đang nghĩ gì vậy? Cô ta vậy mà tự nhiên cho rằng Tiểu Nhan không biết chuyện này. Bây giờ lại không ngờ rằng cô ấy biết, mà Lâm Hữa Chính thì không thể không biết được rồi. Như vậy anh ta cũng đồng ý với Tiểu Nhan về việc tổ chức cho Hàn Thanh một bữa tiệc sinh nhật. Nói không chừng, sự chán ghét sinh nhật của Hàn Thanh lại được cô bạn gái này chữa khỏi.

Dù sao, đây cũng là một người phụ nữ quyến rũnhư vậy, cũng đúng...

Cô ta đang mơ tưởng cái gì vậy?

Hứa Yến Uyển cảm thấy mình đã thay đổi rồi, trở nên rất đáng sợ. Vừa rồi cô ta lại muốn lợi dụng sự thiếu hiểu biết của Tiểu Nhan để chọc giận Hàn

Thanh, sau đó, chỉ cần tình cảm giữa hai người họ tan vỡ, cuối cùng sẽ tự nhiên chia tay thôi.

Đến lúc đó... Cô ta một lần nữa lại có thể

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển vội vàng gạt bỏ suy nghĩ của chính mình đi. "Tôi biết cô rất nóng lòng muốn sinh nhật cho Hàn Thanh, nhưng cô cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể của mình. Đừng để đến lúc còn chưa tổ chức sinh nhật cho anh ấy, đã khiến cho bản thân bị ốm rồi." Hứa Yến Uyển vừa nói vừa rót một tách trà cho Tiểu Nhan, đưa đến trước mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Bây giờ quầng thâm mắt của cô rất đậm, nhìn ra là không hề thậm nhẹ đầu. Hàn Thanh không hỏi cô sao?" "Được rồi, không sao đâu. Tôi đã ngủ trong văn phòng của anh ấy được một thời gian dài vào buổi chiều, và cũng đã ngủ bù đủ rồi. Cô với anh ấy có quan hệ tốt hay không? Chuyện này giúp tôi giữ bí mật nha."

Ánh mắt Hứa Yến Uyển lộ ra vẻ bất lực, gật đầu. "Nếu không thì sao? Tôi còn có thể đi nói cho anh biết sao?" "Cảm ơn cô!"

Sau khi hai cô gái ăn tối xong thì chào tạm biệtnhau rồi sau đó rời đi.

Sau khi Tiểu Nhan lên xe, Hứa Yến Uyển đứng tại chỗ, nhìn về phía cô ấy rời đi như đang suy nghĩ điều gì đó.

Nếu Hàn Thanh thực sự sẵn sàng thay đổi vấn đề sinh nhật của mình, sau đó... Cô ta sợ rằng cả đời này cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại.

Bỏ cuộc đi, bỏ cuộc đi.

Nếu như có thể thì cô ta với anh ấy đã ở bên nhau từ lâu rồi, làm sao phải đợi đến tận bây giờ chứ? Trước đây, anh ấy đã không thích cô ta rồi, và đến bây giờ anh ấy không thể thích cô ta được..

Hứa Yến Uyển, rốt cuộc là cô vẫn còn đang mong chờ điều gì thế? Hãy tỉnh táo lại đi!

Đột nhiên, Hứa Yến Uyển lại mở mắt ra một lần nữa, nhưng đáy mắt vẫn không có một chút ánh sáng nào.

Có lẽ kiếp này cô ta sẽ không thể thoát khỏi chuyện này.

Thời gian trôi qua, Tiểu Nhan đã gấp được 9.999 con hạc giấy, và ngày mai là sinh nhật của Hàn Thanh.

Gần đây cô ấy không chỉ hoàn thành những việc để tạo kỷ niệm, mà còn dành thời gian đến bệnh viện để làm một báo cáo kiểm tra thai sản. Cô ấy đã sẵn sàng chờ đợi sinh nhật ngày mai sẽ mang đến cho Hàn Thanh, để cho anh ấy một bất ngờ.

Cô ấy không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào.Tiểu Nhan bước vào giấc mơ của mình với sự mong đợi vô hạn.

Rồi đêm đó cô ấy đã nằm mơ.

Cô ấy mơ thấy Hàn Thanh sau khi nhận được báo cáo đã cầu hôn cô ấy ngay lập tức. Trong giấc mơ, Tiểu Nhan hạnh phúc đến mức rơi nước mắt, lập tức đồng ý lời cầu hôn của Hàn Thanh.

Khi tỉnh dậy, khóe mắt cô ấy đã ẩm ướt.

Tiểu Nhạn đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất buồn, lại không biết là tại sao..

Cô ấy ngồi dậy lau nước mắt ở khóe mắt đi. Rõ ràng đêm qua giấc mơ kia là hạnh phúc mà, Hàn Thanh đã cầu hôn cô ấy, nhưng sao cô ấy lại cảm thấy buồn đến như vậy?

Tiểu Nhan không biết mình bị làm sao. Cô ấy cứ ngồi yên ở đó một lúc lâu rồi mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.

Sau đó, cô ấy rời khỏi giường để thay quần áo của mình, nhìn thấy những món quà và báo cáo trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp. Có lẽ đêm qua cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Vì vậy cô ấy đột nhiên cảm thấy rất buồn. Tiểu Nhan hít sâu một hơi, rửa mặt xong rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Hôm nay, cô ấy đã đặt một chỗ ở một nhà hàng và còn chuẩn bị cả bánh, rượu vang đỏ, nến và tất cả mọi thứ khác nữa.

Mặc dù, trước đây, những điều này đều sẽ do người đàn ông chuẩn bị. Nhưng Tiểu Nhan không hề
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.