Hàn Thanh nhìn sắc mặt thống khổ của cô, muốn tiến lên, Tiểu Nhan lại hô to, không muốn anh đi qua đây.
Hình như là vì anh mà cô mới kích động như vậy, bước chân của anh đành phải ngừng lại: “Được được, anh không đi qua đó, em điều chỉnh lại cảm xúc của mình đi, đừng kích động quá.”
Nhìn thấy Hàn Thanh không đi đến chỗ mình nữa, Tiểu Nhan hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, tâm trạng mới bắt đầu dịu đi.
Nhưng cảm giác nhói đau ở bụng lại không hề biến mất, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt, cô vịn tường đi lên phía trước, đi đến thang máy.
Hàn Thanh không tiếp tục tiến lên nữa, chắc là thật sự sợ cô quá kích động mà té xỉu.
Tiểu Nhan cũng không quay đầu nhìn người phía sau có tâm trạng gì, sau khi lên lầu, vào nhà, có lẽ là do lúc nãy quá kích động, vừa vào nhà cô đã ngã xuống ghế sa lông.
Cơn đau ở bụng dần biến mất, Tiểu Nhan rót cho mình một chén nước ấm, uống xong, sau đó nhìn bụng mình, có chút lo lắng.
Hôm nay đau hai lần, chẳng lẽ là đứa bé có vấn đề gì sao?
Vừa nghĩ tới chuyện đứa bé có thể sẽ có vấn đề, Tiểu Nhan đã cảm thấy vô cùng bối rối, đồng thời lại phỉ nhổ hành vi của mình.
Chuyện đã đến mức này rồi, thế mà cô vẫn còn hơi sức lo lắng cho đứa bé.
Nếu như cô đủ lý trí, chắc là sẽ không giữ đứa bé này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307920/chuong-1355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.