🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Tớ… Tớ vẫn còn chưa đồng ý lời cầu hôn của anh ấy đâu”

“Chậc” Hàn Mộc Tử chế nhạo nhìn chiếc nhãn kim cương ở trên tay của Tiểu Nhan: “Nhẫn kim cương cũng đã đeo lên rồi, bây giờ cậu còn kiểu cách cái gì nữa chứ? Không phải là cậu rất thích anh trai của tớ hay sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà… Ai bảo trước đó thiếu chút nữa là anh ấy đã đính hôn với người phụ nữ khác đâu chứ? Tớ có thể tha thứ cho anh ấy đã là không tệ rồi!”

Nghe nói đến đây, nụ cười ở trên mặt của Hàn Mộc Tử phai nhạt mấy phần.

“Cậu biết chuyện này rồi?”

Tiểu Nhan có chút khiếp sợ nhìn Hàn Mộc Tử.

“Có ý gì đây Mộc Tử? Không phải là cậu đã biết được chuyện này từ lâu rồi đấy chứ? Tại sao cậu lại vẫn không nói cho tớ biết?”

“Nguyên nhân không nói cho cậu biết thực ra rất đơn giản, trong mắt của anh trai tớ chỉ có một mình cậu, cho nên tớ cảm thấy không có điều gì cần phải nói cho cậu nữa, tránh để cho cậu tăng thêm phiền não. Hơn nữa lúc ấy tớ cũng đã từng đến tìm Hứa Yến Uyển nói chuyện rồi, thật ra thì chị ta cũng đã chấp nhận chuyện anh trai tớ đã có bạn gái, tớ cũng cảm thấy hẳn là chị ta sẽ không làm gì. Nhưng mà bây giờ xem ra thì có vẻ như là tớ đã nghĩ nhầm rồi”

Người phụ nữ Hứa Yến Uyển này, mặc dù không phải là người xấu xa gì nhưng mà thái độ của Hứa Yến Uyển vào ngày hai người nói chuyện, tán gẫu với nhau đã khiến cho Hàn Mộc Tử cảm thấy, ở trong phương diện tình cảm, Hứa Yến Uyển không nhất định là một người lương thiện.

Có rất nhiều người có giá trị quan và thế giới quan đều rất chính xác.

Nhưng mà một khi đụng chạm đến chuyện tình cảm thì lại dễ dàng trở nên đánh mất lý trí, bởi vì vào lúc này, tất cả tình cảm và thân thể đều cũng sẽ phá thủng một vài những sự trói buộc của thế đời.

Nhưng chỉ cần không cố ý phá hoại hạnh phúc của người khác, bạn muốn yêu như thế nào, muốn làm gì thì cũng đều có thể làm.

Người khác không có tư cách nói đạo lý và lẽ đời với người như thế này, đây coi như là sự tôn trọng cơ bản nhất đi.

Nhưng mà, Hứa Yến Uyển biết rất rõ ràng về chuyện Hàn Thanh có bạn gái, nếu như vào lúc này Hứa Yến Uyển lựa chọn cách thức phá hoại quan hệ của Tiểu Nhan và Hàn Thanh, vậy thì điều đó đã nói lên rằng mặt đạo đức của Hứa Yến Uyển có vấn đề.

“Đúng rồi” Tiểu Nhan nghĩ đến một chuyện rất quan trọng: “Ngày đó khi tớ rời đi, cô ta đã gửi cho tớ một tin nhắn”

“Tin nhắn? Tin nhắn gì vậy?”

“Tin nhắn mà lúc đó cô ta gửi cho tớ có nội dung như thế này, nói rằng mặc dù trước cô ta và Hàn Thanh từng có hôn ước, nhưng mà người bây giờ đang ở chung một chỗ cùng với Hàn Thanh là tớ, cho nên Hàn Thanh sẽ chịu trách nhiệm đối với tớ.”

Hàn Mộc Tử: “…”

Dựa theo lời nói này thì… cũng biết giả bộ làm người cao cả quá rồi.

Hàn Mộc Tử còn không biết được Hứa Yến Uyển lại có một loại thủ đoạn như vậy nữa đấy, loại khí chất mà Hàn Mộc Tử cảm nhận được vào lần đầu tiên gặp mặt Hứa Yến Uyển, còn có cả thái độ của chị ta nữa, quả thật là khác hoàn toàn với lần gặp lại nhau vào ngày hôm đó.

Thiện hay ác chỉ cách nhau một ý nghĩ thôi sao?

Hàn Mộc Tử rơi vào yên lặng suy ngẫm.

“Mộc Tử, không biết có phải là do tớ nhỏ mọn hay là không, nhưng mà tớ cảm thấy những lời mà cô ta nói kia còn mang theo ẩn ý khác nữa, hơn nữa ngày đó cô ta lại còn cố ý ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh anh của cậu, mặc dù trước kia cô ta có giao tình với nhà họ Hàn của các cậu nhưng mà thật sự là tớ không thích cô ta, tớ cũng không muốn làm bạn với cô ta.”

“Ừ” Hàn Mộc Tử gật đầu: “Cậu không thích thì cũng không cần phải làm bạn với chị ta, nếu như chị ta khiến cho cậu không thoải mái vậy thì cậu cũng khiến cho chị ta không được vui vẻ, như vậy thật công bằng.”

“Cậu không trách tớ là được rồi, tớ sợ nhất là đến lúc đó quan hệ giữa hai nhà các cậu trở nên căng thẳng chỉ bởi vì tớ, vậy thì tớ coi như…” Câu nói kế tiếp Tiểu Nhan không nói nữa, nhưng mà Hàn Mộc Tử cũng biết được ý của Tiểu Nhan là gì.

Hàn Mộc Tử vỗ nhẹ lên trên gò má của Tiểu Nhan: “Cậu yên tâm đi, nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì tớ sẽ chịu trách nhiệm thay cho cậu, huống chỉ là mối giao tình của đời trước đến đời của chúng ta cũng không còn thừa lại nhiêu đến như vậy, hai nhà chẳng qua là có quen biết qua lại, cũng không phải là nhà họ Hứa có ơn nghĩa lớn gì đối với nhà họ Hàn chúng ta, nếu như chị ta không làm một ít chuyện kỳ lạ, vậy thì hai nhà hắn là cũng sẽ không xích mích”

Lúc này Tiểu Nhan mới gật đầu một cái.

Ngày hôm sau, Hàn Thanh tới đón Tiểu Nhan đi đặt may áo cưới.

Ban đầu anh cũng không có nói rõ, cho đến khi lên xe rồi Tiểu Nhan mở miệng hỏi thì Hàn Thanh mới nói là vì chuyện váy cưới.

Tiểu Nhan vừa nghe thấy được là Hàn Thanh muốn đích thân đưa mình đi đặt may váy cưới, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lập tức trở nên phiếm hồng: “Em… Em vẫn còn chưa nói đồng ý kết hôn với anh mà, làm sao mà anh đã đưa em đi đặt may váy cưới rồi?”

“Không liên quan” Hàn Thanh mỉm cười nhìn Tiểu Nhan: “Dù sao cũng không gấp gáp, đầu tiên cứ lấy số đo trước, xem qua kiểu dáng, còn về chuyện có đồng ý hay là không đồng ý lời cầu hôn của anh thì em cứ từ từ suy nghĩ”

Trong nháy mắt, Tiểu Nhan nghẹn lời.

Trước đó rõ ràng là anh còn nói không nên để cho anh chờ quá lâu, qua mấy ngày lại nói không vội.

Hừ, đàn ông!

Như thế nào mà còn lật lọng nhanh hơn cả phụ nữ các cô vậy chứ!

“Được rồi.” Tiểu Nhan thờ ơ nhún vai một cái: “Nếu như anh cảm thấy không vội, thì em cũng từ từ suy nghĩ, muốn đặt may riêng áo cưới phải mất bao lâu? Hay là cứ nghĩ đến tận khi đó đi có được hay không.”

Thật ra thì trong những lời này còn mang theo cả vẻ hờn dõi, Hàn Thanh cũng đã hiểu, vừa vặn cột đèn giao thông cách không xa ở phía trước mặt cũng đã chuyển sang màu vàng.

Chờ đến khi chiếc xe dừng lại để đợi đèn đỏ, Hàn Thanh nghiêng người sang ghé sát lại gần co.

“Tức giận rôi? Không phải em nói em phải từ từ nghĩ sao?”

Tiểu Nhan thấy Hàn Thanh đột nhiên dựa tới gần thì sợ hết hồn, lại nhìn lên đồng hồ đếm ngược bên cạnh đèn đỏ một cái, thế mà lại còn tận hơn năm mươi giây, mà anh như thế này là định làm gì? Muốn nói rõ ràng chuyện này cùng với mình hay sao?

Tiểu Nhan vẫn còn chưa trả lời, Hàn Thanh lại dựa gần vào cô thêm mấy phần.

“Hoặc là bây giờ đồng ý là được rồi?”

Tiểu Nhan hơi bĩu môi: “Mới vừa rồi anh còn nói không gấp gáp, bảo em cứ từ từ suy nghĩ, bây giờ lại bảo em lập tức đồng ý? Nghĩ đúng là hay”

“Dù sao thì sớm muộn cũng đều sẽ gả cho anh, có nghĩ hay không cũng không có quan hệ gì “

nữa: Bị Hàn Thanh nhìn chằm chằm như vậy, Tiểu Nhan có chút ngượng ngùng, sau đó cô hừ một tiếng, cứng miệng nói: “Ai sớm muộn cũng đều sẽ gả cho anh? Da mặt dày”

Nhìn khuôn mặt càng lúc càng dựa lại gần của Hàn Thanh, Tiểu Nhan chớp chớp mí mắt nhắc nhở anh: “Hết thời gian dừng đèn đỏ rồi”

Hàn Thanh liếc mắt, quả nhiên nhìn thấy thời gian chờ đèn đỏ đã hết.

Lúc này anh mới bất đắc dĩ nâng người ngồi về chỗ ngồi, tiếp tục lái xe.

Hai mươi phút sau, xe đến tiệm đồ cưới.

Vốn dĩ là sang đây để xem những chiếc váy được đặt may riêng, nhưng mà sau khi Tiểu Nhan bước vào trong tiệm đồ cưới thì đã ngay lập tức bị rất nhiều kiểu dáng váy cưới ở trong tiệm làm cho mê mẩi, rồi sau đó cũng tức thì đứng im không nhúc nhích được, đứng ở nơi đó nhìn một hồi lâu.

Hàn Thanh đứng ở bên cạnh của Tiểu Nhan trực tiếp cúi thấp người xuống, tiến tới bên tai của cô, cất giọng trầm ấm nói: “Thấy áo cưới là không nhúc nhích được, còn nói em không muốn gả cho anh?”

Tiểu Nhan bị lời này làm cho nghẹn họng, thiếu chút nữa còn bị sặc bởi nước miếng của chính mình.

Cô ngước mắt lên nhìn Hàn Thanh đúng rồi một cái, sau đó hờn dõi trả lời một câu: “Thích váy cưới cũng không có nghĩa là muốn lập tức gả cho anh: Nói xong, Tiểu Nhan cũng không nhìn những bộ váy cưới này nữa, khẽ đẩy Hàn Thanh ra rồi đi vào bên trong.

Hàn Thanh nhìn cô gái nhỏ đang hờn dõi phía trước, vừa mới muốn nhấc chân đuổi theo thì điện thoại di động lại vang lên, thấy được tên danh bạ hiện trên màn hình, sự dịu dàng ở trong mắt anh nháy mắt biến mất không còn dấu vết, vểnh môi mỏng lên suy tư trong chốc lát mới nghe điện thoại.

“A lô?”

“Xin lỗi Hàn Thanh, tôi cũng không muốn quấy rầy anh vào lúc này, nhưng mà việc bàn bạc của Công ty ở bên này xảy ra chút vấn đề, cho “

nên…

Giọng nói của Hứa Yến Uyển nghe rất bất đắc dĩ và có lỗi, có chút lúng túng lại có chút luống cuống.

Nghe thấy lời này, Hàn Thanh nhíu chặt hai đầu lông mày lại: “Đợi tôi hết bận sẽ gọi điện thoại lại cho cô”

Nói xong lập tức muốn cúp điện thoại, nhưng mà lúc này từ đầu dây bên kia của Hứa Yến Uyển lại truyền đến rất nhiêu những âm thanh hỗn loạn, hình như là âm thanh của mấy người nào đó đang lớn tiếng gây gổ.

Hứa Yến Uyển thở dài: “Tôi đã khuyên bọn họ rất lâu rồi, nhưng mà bọn họ vẫn cứ không ngừng cãi cọ, có lẽ là bởi vì bây giờ tôi không có chỗ nương tựa, nhà họ Hứa cũng không còn người nào, cho nên lời nói cũng không có trọng lượng.”

Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan đi ở phía trước, khẽ mím môi lại, cuối cùng anh cất giọng lạnh lùng nói: “Nếu như dựa vào năng lực của cô mà còn không thể giải quyết nổi loại chuyện nhỏ như thế này, vậy thì sau này sẽ còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa”

Đột nhiên nghe được Hàn Thanh nói ra lời như vậy, Hứa Yến Uyển cảm thấy trái tim của chính mình cũng vỡ nát, nhưng mà rất nhanh cô ta lại đành chịu, bất đắc dĩ kéo môi cười lên một tiếng.

Từ sớm đã nên biết chuyện này rồi không phải sao? Hàn Thanh luôn luôn đối xử lạnh lùng, hờ hững với cô ta, không hề có một chút ấm áp nào có thể nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.