🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Tiểu Nhan và Hàn Thanh cùng nhau tiến vào phòng bệnh thì cũng lập tức nhìn thấy được trên đầu của Hứa Yến Uyển được băng bó bởi một lớp vải băng thật dày, trên lớp băng gạc màu trắng còn rỉ ra tia máu, không có bất kỳ một chút sức sống nào ngôi ở trên giường bệnh.

Cô ta mặc trên người bộ đồng phục bệnh nhân màu xanh da trời của Bệnh viện, đồng phục bệnh nhân to rộng bao bọc lấy thân thể nhỏ bé của cô ta ở bên trong, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo dưới lớp da trắng nõn, nhìn dáng vẻ rất yếu đuối và mong manh, rất cần được người yêu thương và che chở.

Nghe thấy được tiếng bước chân, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn ra phía cửa.

Tiểu Nhan cũng đã nhìn thấy được ánh mắt của cô ta vô cùng rõ ràng.

Ban đầu là ánh mắt tràn đầy cảm giác mong đợi, khi thấy được Hàn Thanh đi đến, ánh sáng ở trong mắt của cô ta cũng tăng thêm không ít, nhưng mà rất nhanh ánh mắt của cô ta lại chạm đến mình, chỉ một giây sau ánh sáng nơi đáy con ngươi của cô ta lập tức biến mất.

Tốc độ chuyển biến rất nhanh, nếu như không phải là từ khi bước vào phòng bệnh Tiểu Nhan đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô ta thì có thể cô sẽ không phát hiện được.

Tiểu Nhan không biết nên hình dung tâm trạng của chính mình ngay lúc này như thế nào, trước đây cô cũng đã từng tới Bệnh viện tìm Hứa Yến Uyển, khi đó cô còn coi cô ta giống như bạn bè mà chăm sóc, còn đến đưa cơm đưa nước cho cô ta nữa.

Nhưng mà bây giờ, tâm trạng của cô lại có chút kỳ diệu.

Trong phòng bệnh không chỉ có một mình Hứa Yến Uyển, còn có cả một vài nhân viên quản lý của Công ty, Tiểu Nhan nhìn một vòng, lại còn thấy được Tô Cửu.

Tô Cửu cũng ra mặt sao?

Xem ra Hàn Thanh vẫn đủ chú trọng đến tình nghĩa của hai nhà, bằng không thì anh cũng sẽ không cử một người quan trọng giống như Tô Cửu đến hỗ trợ.

Trong lòng của Tiểu Nhan có chút không dễ chịu, nhưng mà trên mặt lại không hề thể hiện ra bất cứ điều gì, cô một mực ngoan ngoãn ở bên cạnh của Hàn Thanh.

“Đã có chuyện gì xảy ra?” Hàn quét mắt nhìn về phía Hứa Yến Uyến ở trên giường bệnh một cái, sau đó chuyển hướng sang Tô Cửu ở bên cạnh hỏi.

Tô Cửu bất đắc dĩ giải thích: “Xảy ra tranh chấp, trong quá trình xô xát, cô Hứa đi qua khuyên ngăn nhưng mà bọn họ tranh cãi quá dữ dội, vô tình đẩy cô Hứa một cái khiến cho đầu bị va đập”

Nếu như không phải là vì đã có đổ máu, có lẽ là đám người kia vẫn còn chưa dừng lại được.

Sau khi Hứa Yến Uyển bị đổ máu, bọn họ đều lập tức ngừng lại, sau đó lại cùng nhau đi đến Bệnh viện, ai cũng rất sợ Hứa Yến Uyển xảy ra chuyện gì, đến lúc đó lại cần gánh trách nhiệm.

Nghe nói vậy, vẻ mặt của Hàn Thanh càng thêm lạnh lùng, anh nhìn về phía kia mấy người quản lý cấp cao bên kia.

“Một đám nhân viên quản lý thương lượng không được thì lập tức động tay động chân?”

Một đám người đối mặt với sự chèn ép của Hàn Thanh, trong nháy mắt không dám lên tiếng.

Mặc dù tuổi tác của Hàn Thanh nhỏ hơn rất nhiều so với không ít người trong số bọn họ, nhưng mà anh đã làm lãnh đạo nhiều năm, khí chất và uy thế ở trên người anh hoàn toàn có thể đè ép được bọn họ, nếu như Hàn Thanh đã tới rồi, vậy thì lời của anh nói nhất định sẽ là nói một không hai.

Nhưng đối mặt Hứa Yến Uyển, đặc biệt cô ta còn là một cô gái không nơi nương tựa, luôn sẽ có một vài người tỏ ra ít chút tôn trọng hơn một chút, lại thêm mấy phần khoe khoang và kiêu ngạo.

Mọi người anh một lời tôi một lời, càng lúc càng quá đáng và khó nghe, cuối cùng một đống quản lý cấp cao đều máu nóng dâng trào, khó tránh khỏi việc động tay động chân, sau đó Hứa Yến Uyển đi qua khuyên can, dĩ nhiên là gặp phải tai họa.

“Tự mình suy nghĩ sau đó nên xử lý chuyện này ra sao, đều đi ra ngoài trước đi”

Một đám người rời khỏi phòng bệnh, Tô Cửu quay đầu nhìn Hứa Yến Uyển đang ngồi ở trên giường một cái, sau đó đi tới bên người của Hàn Thanh: “Tổng giám đốc Hàn, tôi muốn báo cáo lại cho anh một chút vê một số chuyện liên quan đến Công ty bên kia”

“Ù”

Hàn Thanh nhìn Tiểu Nhan một cái, Tiểu Nhan lập tức nói: “Đi đi, em ở chỗ này chăm sóc cho Hứa Yến Uyển”

Sau khi toàn bộ đám người đều đã đi ra ngoài hết, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại có hai người.

Hứa Yến Uyển và Chu Tiểu Nhan.

Trong phòng bệnh yên lặng, ai cũng không có ý định mở miệng nói chuyện trước.

Một hồi lâu sau, rốt cuộc là Hứa Yến Uyển ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Nhan, ánh mắt chạm đến viên kim cương đang lóe sáng ở trên chiếc nhẫn trên tay của cô.

Mặc dù đã biết được từ trước đó rồi, nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy trên tay của Tiểu Nhan đang đeo một chiếc nhãn kim cương, trái tim của Hứa Yến Uyển vẫn giống như là bị dao cắt vậy.

Hồi lâu sau nữa, Hứa Yến Uyển khẽ nhếch khóe môi, cười khổ nói: “Chúc mừng hai người”

Nghe thấy lời này, Tiểu Nhan ngẩn ra, không nghĩ tới Hứa Yến Uyển vậy mà lại sẽ nói lời chúc mừng với mình, vốn dĩ là cô chỉ muốn ngồi đợi ở nơi này và không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng mà bây giờ cô ta lại đã chủ động lên tiếng nói chuyện với mình, như vậy thì có phải là cô cũng nên đáp lại một chút mới phải phép?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan khẽ mím đôi môi đỏ mọng lại, hồi lâu sau mới trả lời một câu: “Cảm ơn”

Hứa Yến Uyển co ro ngồi ở chỗ đó, nhìn rất gầy rất trắng, cô ta dùng vẻ mặt cô đơn nhìn Tiểu Nhan, sau đó đột nhiên nói: “Vẫn cảm thấy rất là hâm mộ cô, cô đã biết chuyện giữa tôi và anh ấy ròi đúng chứ? Thật ra thì lần trước khi tôi gửi tin nhắn kia cho cô cũng chỉ là vô tình mà thôi, bao gồm cả lần đó ngồi ở trên ghế lái phụ kia, tôi cũng không phải là cố ý làm vậy, lúc ấy tôi cũng không biết Hàn Thanh phải đi đón cô, nếu như tôi biết thì tôi cũng sẽ không ngồi ở chỗ đó.”

Ừm?

Tiểu Nhan nghe những giải thích này, trong lòng dâng lên sự khó hiểu, tại sao cô ta phải giải thích những thứ này với mình chứ?

Vì vậy Tiểu Nhan nhíu đôi mi thanh tú lại: “Nhưng chuyện cô thích Hàn Thanh là sự thật, đúng chứ?”

Hứa Yến Uyển dừng lại, sau đó gật đầu.

“Không sai, tôi thích anh ấy. Không, để chính xác hơn mà nói thì… Tôi yêu anh ấy. Từ nhỏ tôi đã quen biết với anh ấy, ở trong nhận thức của tôi, anh ấy chính là người mà tôi sẽ gả cho sau khi tôi lớn lên, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, tôi hoàn toàn đối xử với anh ấy giống như là người chồng tương lai của tôi vậy. Tôi biết có thời điểm những chuyện mà tôi làm có thể có chút quá đà, nhưng mà cô có thể hiểu được tôi đúng không?

Tôi vẫn tự cho rằng anh ấy sẽ luôn luôn là của tôi, đột nhiên có một ngày anh ấy không phải là của tôi nữa, loại cảm giác chênh lệch to lớn này, cô có thể hiểu được sao?”

Tiểu Nhan không lên tiếng.

“Chuyện lần trước là do tôi không đúng, nhưng mà dẫu sao thì bây giờ hai người cũng đã ở cùng một chỗ, tôi cũng không có cái gì có thể nói nữa, bây giờ tôi không có gì cả, chỉ muốn vực dậy nhà họ Hứa, sau này cô… Không cần phải coi tôi như kẻ địch, có được không?”

Kẻ địch?

Tiểu Nhan nhìn Hứa Yến Uyển ở trước mặt thật lâu, sau đó trong phút chốc lại nâng khóe môi lên cười.

“Thứ cô muốn nói chính là những điều này?”

“Nếu như cô đã cho rằng tôi coi cô như kẻ thù, muốn khuyên bảo tôi mà nói thì tôi ngược lại cũng phải khuyên nhủ cô một câu, không nên uổng phí sức lực”

Tiểu Nhan lần nữa mở miệng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng đã lạnh hơn mấy phần.

“Chỉ cần cô còn thích Hàn Thanh một ngày, vậy thì đối với người làm bạn gái của anh ấy như tôi, hai chúng ta vẫn sẽ luôn là quan hệ tình địch, cô nói có đúng không? Tôi nghĩ cô chủ nhà họ Hứa đây cũng không có trái tim rộng lớn đến mức không cảm thấy ghét tôi, thậm chí còn muốn tạo dựng mối quan hệ bạn bè tốt với tôi. Hơn nữa, cưỡng ép làm bạn tốt với nhau cũng không có chỗ tốt gì, vốn dĩ chúng ta cũng không phải là người cùng một đường. Ngoài ra, cô không cần phải nói lời xin lỗi với tôi, bởi vì ngày đó tôi cũng có oán giận cô. Cuối cùng, Hàn Thanh đã nói rõ ràng với cô có đúng không, vốn dĩ là giữa cô và anh ấy không có hôn ước, hết thảy đều chỉ là do tự cô cho là như vậy mà thôi, cho nên cho tới bây giờ anh ấy đều không phải là của cô, chẳng qua là tự cô cho rằng như thế, vì vậy bỏ qua cho tôi việc tôi không có cách nào hiểu được cho cô.”

Sau khi Tiểu Nhan nói xong những lời này, thành công thấy được sắc mặt của Hứa Yến Uyển biến đổi, gò má vốn dĩ là bởi vì bị thương mà tái nhợt lúc này lại càng trở nên trắng bạch, nhìn vào thật giống như là đã bị bắt nạt đến thê thảm.

Nhìn thấy vết máu rỉ ra ở trên lớp băng gạc trên trán của cô ta, Tiểu Nhan mím môi một cái, hầy? Nói thế nào thì người ta cũng là bệnh nhân mà, cô nói đối phương như vậy có phải là đã hơi quá đáng rồi hay không?

Khu khụ, được rồi bỏ đi, bệnh nhân thì thế nào? Bệnh nhân thì không phải là tình địch nữa hay sao? Cô ta vừa rồi vẫn còn nói những lời kia một cách đường đường chính chính, khiến cho cô nghe vào lập tức không thích.

Hoặc có lẽ là chính cô có trái tim nhỏ hẹp, nhưng dù sao thì Tiểu Nhan không cảm thấy Hứa Yến Uyển là người hiền lành gì, mà bản thân cô cũng không muốn làm Đức mẹ Maria gì đó.

Quá đáng thì cứ quá đáng cũng chẳng hề gì.

Hứa Yến Uyển không nói gì thêm, chẳng qua là sắc mặt càng trở nên tái nhợt ngồi ở chỗ đó, nhìn đặc biệt đáng thương lại hoang mang như không nơi nương tựa.

Đều là phụ nữ nhưng mà chính Tiểu Nhan cũng cảm thấy dáng vẻ này của Hứa Yến Uyển nhìn vào rất chọc người trìu mến, là một người đàn ông nhìn thấy chắc hẳn là sẽ không nhịn được mà thương hoa tiếc ngọc.

Nhưng mà đối với Hàn Thanh mà nói, Tiểu Nhan cảm thấy Hàn Thanh cũng không phải là kiểu người sẽ bị dụ dỗ bởi sắc đẹp.

Cho nên cô rất an tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.