🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bởi vì vừa rồi khi xà ngang rơi xuống, ông ấy đã kịp đẩy Hàn Thanh nhỏ sang một bên.

“Ba ơi!” Sau khi Hàn Thanh nhỏ bị đẩy ra, người lảo đảo ngồi dậy trên sàn nhà, đau đến mức anh nhăn miệng đầy đau đớn, nhưng rất nhanh khi nhìn thấy ba mình bị thanh xà ngang đè trúng, trên đó đều là lửa, và lửa đã bắt đầu thiêu đốt tới quần áo và làn da của ba, thì Hàn Thanh nhỏ lập tức trở nên hoảng hốt đến bất chấp tất cả, nhanh chóng chạy tới.

Hàn Thanh nhỏ muốn đỡ ba đứng lên, nhưng ba Hàn Thanh vốn đã choáng váng, gần như đang dần mất đi ý thức, lúc này bị thanh xà ngang nặng nề đè lên như vậy, thì lập tức ngất xỉu đi.

“Ba ơi, ba mau đứng dậy đi!” Hàn Thanh nhỏ lòng như lửa đốt, nhưng gọi thế nào ba anh cũng không có phản ứng gì, như không thèm để ý đến anh vậy, anh kéo tay ba để di chuyển ra ngoài cửa, nhưng cũng không thể nào kéo được. Cuối cùng Hàn Thanh nhỏ như ý thức được cái gì, đứng dậy đẩy thanh xà ngang đang đè lên người ba.

Nhưng xà ngang nặng quá, hơn nữa còn rất nóng, Hàn Thanh nhỏ vừa chạm tay vào, liền nghe thấy một tiếng xèo của bị bỏng vang lên, đau đến nỗi lập tức rút tay lại, sau đó cúi đầu dùng sức thổi vào lòng bàn tay.

Đau quá.

Hàn Thanh nhỏ lúc này suýt chút nữa thì khóc thét lên.

Nhưng anh đã sớm nhận ra lòng bàn tay của mình khi chỉ mới chạm vào một chút như thế này đã đau không chịu nổi, thì ba anh đang bị như thế sẽ càng đau đớn hơn gấp trăm lần hay sao?

Sau khi nghĩ đến điều này, cho dù Hàn Thanh nhỏ có cảm thấy đau đớn và sợ hãi như nào đi nữa, anh cũng dũng cảm đặt lại tay mình xuống thanh xà ngang, một cơn đau xuyên thấu từ lòng bàn tay, nhưng anh không dám từ bỏ mà dùng hết sức lực của mình để đẩy nó đi.

Cậu muốn giúp ba, chắc chắn ba đang đau đớn lắm, vì anh không ngoan, nếu không lấy vở ra tô vẽ thì đã không xảy ra chuyện như thế này.

“A, ba, ba ơi, mau đứng lên đi, ba…”

Ba Hàn Thanh ý thức dần dần phục hồi, ông ấy bên tai nghe thấy tiếng Hàn Thanh gọi, giống như tiếng nức nở tuyệt vọng của một con vật nhỏ, từng tiếng một, giống như một mũi dao đâm thẳng vào trái tim của ông ấy.

Ba Hàn khó khăn mở mắt ra, cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Con trai của ông, vì để đẩy xà ngang đang đè lên mình, đôi bàn tay trắng nõn bé nhỏ của nó đã bị bỏng rồi, ngọn lửa đang dần leo vào góc quần của Hàn Thanh một cách không thương tiếc, nhưng Hàn Thanh nhỏ không thèm để ý đến, và vẫn đang cố gắng đẩy thanh xà đè trên cơ thể ông ấy.

Làm thế nào, làm thế nào có thể được chứt Ông ấy là một người đàn ông, không, ông không chỉ là một người đàn ông, ông còn là một người chồng, một người bail Làm sao ông ấy có thể nằm đây và để con trai bé nhỏ của mình phải chịu những nỗi đau như vậy!

Lửa đã bùng lên dữ dội, những người xung quanh nhận ra đều chạy ra ngoài, có người vội vàng gọi cảnh sát, có người thì như rùa thụt đầu sợ hãi, lo sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa.

“Hàn Thanh” Ba Hàn Thanh khó khăn nói, Hàn Thanh nhỏ vẫn đang cố đẩy thanh xà, quay đầu lại đột nhiên nghe thấy tiếng ba nói, liền tiến tới trước mặt ba: “Ba, ba, ba tỉnh rồi”

Ba Hàn Thanh bị đè lên lưng. Da thịt đều đã bị lửa thiêu đốt đến mức đã bất tỉnh, nỗi đau hằn sâu khiến ông ấy chỉ muốn ngất đi, nhưng vì để cố gắng cứu con trai đang ở trước mặt khiến ông ấy không thể từ bỏ thế này, nên ông ấy chỉ có thể nói với Hàn Thanh nhỏ: “Con không thể ở đây được nữa, mau chạy ra ngoài trước khi lửa ập đến ” Hàn Thanh nhỏ vốn rất nghe lời ba mẹ, nếu là bình thường khi nghe được những lời này, chắc chắn sẽ chạy ra khỏi cửa không chút do dự.

Nhưng không biết tại sao lúc này khi nghe thấy ba nói vậy, thì hai mắt cậu đột nhiên mở to, sau đó lắc đầu liên tục.

“Không con sẽ không làm vậy đâu.”

“Nghe lời ba nào, Hàn Thanh” Ba Hàn Thanh lộ ra một nụ cười dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch vết than đen trên mặt Hàn Thanh nhỏ, nhìn thấy bàn tay nhỏ rớm đầy máu của con, ông ấy cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng không phải là lúc để đau khổ, ông ấy chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành Hàn Thanh nhỏ.

“Hàn Thanh à, ba sẽ không bỏ lại hai mẹ con đâu. Do con quá yếu nên không thể giúp ba đẩy xà nhà đi được. Nên bây giờ, trước khi ngọn lửa ập đến cửa, con hãy nhanh chóng lao ra ngoài.

Nhờ mọi người vào giúp, để ba có thể được cứu nhé”

Nghe xong những lời này, trong đôi mắt của Hàn Thanh nhỏ như xuất hiện một tia sáng hy vọng chiếu qua: “Họ sẽ vào cứu ba chứ ạ?” “

Ba Hàn Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là có chứ, nhưng Hàn Thanh phải đi báo với mọi người, đúng không nào?”

Nghe được mọi người sẽ giúp ba, Hàn Thanh nhỏ đương nhiên cũng biết dùng sức của mình sẽ không thể đẩy được cái xà ngang nặng nề kia, anh vừa rồi đã cố đẩy một lúc lâu, nhưng cũng không có chút nhúc nhích nào. Sẽ thật tốt nếu các chú và dì hàng xóm sẵn sàng giúp đỡ.

Hàn Thanh nhỏ xoay người muốn chạy đi ngay, nhưng lại do dự quay đầu nhìn ba một cái, ba Hàn Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng thúc giục: “Mau đi đi, đi sớm rồi quay lại nhé, ba chờ con”

Đúng vậy, ba bây giờ rất đau đớn, anh nhất định phải đi sớm để trở về sớm, bảo các chú dì đến cứu bai Nghĩ đến đây, Hàn Thanh nhỏ liền trịnh trọng nói với ba: “Ba, ba nhất định phải đợi Hàn Thanh quay lại nhét”

Sau đó, Hàn Thanh nhỏ vội vàng chạy ra ngoài cửa, là bởi vì có mục tiêu, cho nên anh chạy rất nhanh, ba Hàn Thanh cứ như vậy nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của anh, ánh mắt lưu luyến, cho đến khi không còn thấy bóng lưng Hàn Thanh nữa, ông ấy vẫn dõi theo hướng đó.

Một lát sau, ông ấy đau đớn đến nỗi méo miệng, lúc nãy bởi vì có Hàn Thanh ở đây, cho nên ông ấy không dám lộ ra sự đau đớn của mình.

Thật sự rất đau, ý thức cũng càng ngày càng mờ đi, ông ấy cảm giác mình giống như sắp không chịu đựng được nữa rồi, tay chân mất cảm giác, tấm lưng hoàn toàn bị bỏng.

Ông ấy nói Hàn Thanh chạy ra ngoài thật ra là có suy nghĩ, hy vọng Hàn Thanh có thể gọi người tới hỗ trợ, vì ông ấy thật sự không muốn chết ở chỗ này, ông ấy không cho phép vợ mình phải một mình nuôi con cả đời, nếu cứ như vậy mà chết, vậy sau này hai người đó sẽ sống như thế nào đây?

Vì vậy, ông ấy không thể chết được.

Chỉ cần còn hy vọng, ông ấy cũng phải giành giật nắm bắt.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là hy vọng Hàn Thanh có thể thoát được ra ngoài, nếu như ông ấy thật sự không thể thoát ra khỏi đây, ít nhất con trai cũng sẽ không phải gặp nạn. Chỉ cần thoát được ra ngoài, là tốt rồi.

Nghĩ như vậy, tâm can ông ấy liền nhẹ nhõm đi nhiều, chỉ là những vết thương thể xác vẫn khiến đau đớn đến toát mồ hôi lạnh.

Thật không cam lòng mà, nếu cứ như vậy chết đi, thì cho dù có chết đi trăm lần, thì chính những người ở lại mới là người đau khổ nhất, ngày đêm phải đối mặt với nỗi đau mất đi người thân, làm sao mà cam lòng được? Thực sự không thể chịu đựng được.

Vì vậy, ba Hàn Thanh chỉ có thể hy vọng, ông trời phù hộ, phù hộ cho Hàn Thanh sớm tìm được người đến giải cứu.

Cho nên, ba Hàn Thanh chỉ có thể nhìn xa vời, ông trời phù hộ, phù hộ Hàn Thanh rất nhanh tìm được người, cứu ông ấy trở về.

Một số người hàng xóm đứng trước ngọn lửa, đột nhiên nhìn thấy một bóng nhỏ từ ngọn lửa lao ra, tất cả đều giật mình.

“Đây, đây không phải là Hàn Thanh sao? Sao con lại ở trong đó? Ba mẹ con đâu hết rồi?”

“Trời ơi, sao tay con lại bị thương đến nỗi như vậy? Ba mẹ con có còn ở trong đó không vậy?”

Mấy người lớn vây quanh, Hàn Thanh nhỏ thở hồng hộc, vẻ đáng thương nhìn bọn họ: “Các chú các dì ơi, con, ba con vẫn còn ở bên trong, ba con bị thương rồi, cầu xin các chú các dì mau vào cứu ba con với!”

Mấy người lớn nghe vậy lập tức sửng sốt: “Ba con còn ở bên trong sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.