Rốt cuộc khi trở ra, thấy Hàn Thanh chăm sóc con gái rất chu đáo, tấm khăn quấn khắp người Tiểu Nhan, mà Hàn Thanh chỉ có một chiếc khăn tắm ngắn trên người, quần áo bị hư hỏng, cháy nhiều chỗ.
Xem ra, anh ta đang bảo vệ Tiểu Nhan rất tốt.
Nhưng sau khi đến bệnh viện, hai người vẫn đánh nhau, rõ ràng là sức khỏe tốt, nhưng con gái của bọn họ thì sao?
Không ai được nhìn thấy, mà đèn trong phòng cấp cứu đã bật sáng trở lại.
Khi ông ấy hỏi, hiện trường lại là một mãnh im lặng.
Một lúc sau, La Tuệ Mỹ an ủi nói: “Không sao, Nhan Nhan nhà chúng ta người tốt sẽ có trời giúp, nhất định không sao đâu, ông đừng hỏi bậy bạ”
Ba Chu cong môi, ông vấn lo lắng khủng khiếp, dù sao thì người vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, chỉ cần có thể xông vào trong nhìn một lượt thì thật tốt biết bao.
Vì có La Tuệ Mỹ và ba Chu tham gia, nên Tiêu Túc không tiếp tục đánh nữa, cậu ta trầm mặt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, toát ra một làn khí mà người lạ không nên đến gần.
Hàn Mộc Tử lợi dụng lúc mọi người bình tĩnh lại, chạy đến bên người Hàn Thanh, nhẹ giọng hỏi.
“Anh hai, anh không sao chứ?”
Nhìn thấy em gái của mình, ánh mắt lạnh lùng của Hàn Thanh có thêm một chút nhiệt độ, anh ta mấp máy đôi môi mỏng, ôn nhu nói: “Không sao.”
“Cái này có phải là Nhan Nhan mang thai?
Mang thai khi nào? Đây không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307838/chuong-1437.html