“Tiêu Túc, anh có nghe thấy tôi nói gì không, nhanh bỏ tôi xuống, anh còn đang bị thương, hiện giờ vết thương bị rách ra rồi, chảy máu rồi kìa”
Lúc trước, Giang Tiểu Bạch giận dõi Tiêu Túc, nên cảm thấy dù cho cậu ta có ngất xỉu trên đường cô cũng sẽ không đau lòng, sẽ không thèm quan tâm tới cậu ta.
Nhưng giờ đây, khi thấy quần áo cậu ta dính máu, Tiểu Bạch mới nhận ra bản thân thật sự rất đau lòng.
Nhưng Tiêu Túc lại không hề nghe lời cô, vẫn cố chấp bế cô tiến về phía trước. Giang Tiểu Bạch muốn giãy giụa, nhưng giấy giụa một hồi, Tiêu Túc lại càng ôm cô chặt hơn khiến vết thương rách càng nhanh hơn.
Nhất thời, Giang Tiểu Bạch vô cùng lo lắng, cô căn môi dưới: “Rốt cuộc anh có thả tôi xuống hay không?”
Có lễ trong giọng nói của cô mang theo chút tức giận nên Tiêu Túc cũng đã để ý tới, cậu ta dừng bước, nhìn Giang Tiểu Bạch rồi nói: “Anh chọc em giận nên cần phải chịu đựng chuyện này, không cần vì anh mà đau lòng.”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cậu ta, ngoài lạnh trong nóng nói: “Ai đau lòng vì anh chứ? Anh cũng quá tự mình đa tình rồi đi?
Cũng chẳng phải anh bị thương vì tôi, nếu tôi mà đau lòng vì anh thì thật sự có quỷ rồi.”
Nói xong, hình như sợ Tiêu Túc không tin, Giang Tiểu Bạch còn đập vào tay cậu ta không hề nhẹ nhàng: “Mau bỏ tôi xuống, anh tưởng mùi máu trên người anh dễ chịu lắm sao? Bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307830/chuong-1445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.