🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Hứa Yến Uyển đến gặp Tiểu Nhan, cô ta lấy địa chỉ mà Lâm Hứa Chính đưa cho cô ta.

Khi Hàn Thanh biết được người đến cửa đó là cô ta, liền cự tuyệt cô ta: “Tiểu Nhan phải dưỡng thai, cô Uyển nên về đi”

Nghe thấy cách xưng hô này, Hứa Yến Uyển sửng sốt, coi như là hiểu được Hàn Thanh đối với cô ta không còn một chút tình cảm nào, tình cảm này nói đến không phải tình cảm nam nữ, mà là giao tình giữa hai nhà Hứa Hàn của trước đây đã hoàn toàn biến mất sạch.

Nghĩ đến điều này, Hứa Yến Uyển cảm thấy khó chịu.

Nếu như ngay từ đầu cô ta cái gì cũng không làm, hoặc là cô ta không quay lại, thì cô ta ở trong lòng Hàn Thanh cũng sẽ không như bây giờ, đúng không?

Thật tiếc vì nói gì cũng đã muộn, thời gian không thể quay ngược lại, giống như cô ta mất đi ba mẹ, bọn họ sẽ không quay lại nữa.

Nhìn thấy Hàn Thanh chuẩn bị rời đi, Hứa Yến Uyển liền nhớ tới những gì Lâm Hứa Chính đã nói với cô ta trước đó, liền vươn tay chặn cửa lại.

“Chờ một chút”

Hàn Thanh dừng lại, lạnh lùng nhìn cô ta: “Còn có chuyện gì nữa không?”

+IÖI‹- Hứa Yến Uyển nghẹn trong cổ họng, gần như không nói nên lời, thật lâu mới có thể cất tiếng: “Tôi đến gặp Tiểu Nhan để xin lỗi, tôi biết bây giờ anh không muốn gặp tôi, nhưng tôi đã chân thành đến tìm cô ấy. Có thể cho tôi một cơ hội để chuộc tội được không?”

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của Hứa Yến Uyển như cầu xin, ánh mắt nhìn Hàn Thanh cũng là mang theo sự chờ mong.

Nhưng sự dịu dàng của Hàn Thanh đều dành cho Tiểu Nhan, và cũng không thể phân một ít cho người khác, vì vậy anh đã nhanh chóng từ chối lời đề nghị của Hứa Yến Uyển.

“Cô không cần xin lỗi. Chỉ cần sau này quản lý công ty của chính mình cẩn thận, chúng ta nước sông không phạm nước giếng là vô cùng cảm kích rồi.

Hứa Yến Uyển nghe lời này liền có chút hi vọng.

Nhưng có vẻ như Hàn Thanh thật sự sẽ không để cô ta gặp được Tiểu Nhan.

Ngay khi Hứa Yến Uyển buồn bã rũ mi xuống muốn rời đi, một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau Hàn Thanh truyền đến.

“Hàn Thanh, anh cho cô ấy vào đi”

Nghe vậy, Hứa Yến Uyển vội vàng ngẩng đầu, lướt qua bên cạnh người Hàn Thanh, liền nhìn thấy Tiểu Nhan đứng ở phía sau không xa.

Gần đây, cô gân như đã hồi phục không ít rồi, sắc mặt không còn tái nhợt như trước, hai má cũng đã lấy lại được chút sức sống, trên người khoác áo choàng, chân còn mang đôi giày ấm áp, bộ dạng như được chăm sóc cẩn thận.

Khi Hàn Thanh nhìn thấy cô, ánh mắt mờ mịt, có chút dịu dàng, bước nhanh về phía cô.

“Tại sao lại xuống lầu? Không phải kêu em ở trên lầu nghỉ ngơi cho khỏe sao?”

Tiểu Nhan có chút bất lực khi được Hàn Thanh đỡ lấy, mấy ngày nay Hàn Thanh có thể nói là không rời cô nửa bước, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống thì chính là mặc quần áo, cũng như hạn chế cô đi lại, tạm thời cô không được phép ra ngoài, nếu cô phải đi ra ngoài thì anh sẽ đi theo.

Nói tóm lại, sau khi sự cố xảy ra trong tiệc cưới, Hàn Thanh bây giờ giống như bóng ma, vì sợ cô sẽ gặp tai nạn nếu anh rời cô nửa bước.

Mỗi lần Tiểu Nhan nhìn thấy anh dính vào mình, cô lại nghĩ đến giai đoạn trước, khi anh vẫn chưa yêu mình, Hàn Thanh lúc đó thật sự lạnh nhạt, lúc nào cũng không muốn nói thêm vài lời với cô.

Nhưng bây giờ thì sao?

Quả nhiên thời thế thay đổi, ông trời chẳng tha cho ai?

“Em không sao. Ngày nào em ở trên lầu cũng sẽ phát chán. Nghe thấy tiếng ở dưới lầu, nên em muốn xuống xem.

Hàn Thanh nhớ lại lời cô vừa nói, liền nói: “Anh đưa em lên lầu”.

Tiểu Nhan nắm tay anh và lắc đầu.

“Em không muốn đi lên”

Nghe vậy, Hàn Thanh mím mím đôi môi mỏng, không vui nói: “Anh không muốn em gặp cô ta”

Tuy rằng cô biết Hứa Yến Uyển không có liên quan đến chuyện kia, nhưng hiện tại Hàn Thanh không thể chắc chắn, Hứa Yến Uyển có ý xấu với Tiểu Nhan hay không, nếu cô ta muốn làm chuyện xấu với Tiểu Nhan, đến lúc đó anh chắc sẽ phát điên mất.

“Chỉ là gặp một chút, không sao đâu” Tiểu Nhan khé cắn môi dưới của mình, ghé tai Hàn Thanh nói nhỏ: “Lúc trước cô ấy đã cứu em, cô ấy không phải người xấu đâu, cô ấy nhất định sẽ không làm gì em”

Hàn Thanh không để ý: “Lòng người hay thay đổi, em và cô ta ngay từ đầu đã không phải là bạn bè”

“Em biết, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái của nhà họ Hứa dạy dỗ, em có thể nhìn ra được rằng nếu cô ấy muốn làm hại em, thì lần trước sẽ không cứu em đâu.”

Đây cũng là lý do tại sao Tiểu Nhan không đem chuyện đó nói cho Hàn Thanh.

Khi ấy cô xém chút nữa bị hại sau lưng, nhưng Hứa Yến Uyển là người đã giải cứu cô vào lúc đó, mặc dù lúc đó Tiểu Nhan không biết rằng là do Hạ Liên Cảnh gây ra, nhưng cô cảm thấy rằng Hứa Yến Uyển sẵn sàng cứu cô ra ngoài vào thời điểm quan trọng như vậy chứng tỏ rằng bản thân của cô ta không hề xấu xa.

Trong vấn đề này, thật ra để trở thành một người tốt thì rất dễ nhưng trở thành một người xấu xa còn khó hơn.

Bản chất là tốt, đột nhiên khiến bạn làm những chuyện không có tính người, trong lòng lại chấp nhận nhiều sự thúc giục, còn có tinh thần sao?

Vì vậy, Tiểu Nhan tin tưởng vào con mắt của chính mình.

“Cô ấy đến rồi, cũng cầu xin anh, cứ để cô ấy vào đi”

Hàn Thanh yên lặng nhìn Tiểu Nhan, như đang xác nhận điều gì đó, Tiểu Nhan thấy anh lo lắng không yên, liền nói: “Em nhất định sẽ bảo vệ chính mình, không có chuyện gì đâu.”

“Nhất định phải gặp sao?” Hàn Thanh hỏi.

Tiểu Nhan gật đầu.

Cuối cùng Hàn Thanh vẫn nghe theo lời cô.

Hứa Yến Uyển cuối cùng cũng được mời vào nhà, hai người ngồi ở trên sô pha, vốn dĩ Hàn Thanh định ngồi nghe, nhưng bị Tiểu Nhan kêu đi, anh liền kêu hai người hầu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nhất định phải bảo vệ cho Tiểu Nhan trước.

Sau khi Hàn Thanh rời đi, Hứa Yến Uyển cười khổ: “Anh ấy thật sự bảo vệ cô rất tốt.

Nghe vậy, Tiểu Nhan hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Trước đây không phải như vậy. Hiện tại anh ấy quan tâm đến tôi nhiều như vậy, tôi hẳn là nên cảm ơn bạn của cô”

Bạn của cô ta?

Hứa Yến Uyển khẽ nhếch môi: “Ý cô là Hạ Liên Cảnh?”

“Ừ” Tiểu Nhan gật đầu rồi nói: “Gần đây tôi ở nhà có xem rất nhiều tin tức trên mạng, và dĩ nhiên tôi cũng biết hung thủ là ai, sau khi dò hỏi thì tôi mới biết anh ta đã từng theo đuổi cô”

Hứa Yến Uyển không lên tiếng.

“Lần trước ở quán cà phê, cũng là do anh ta ra tay, phải không?”

Hứa Yến Uyển cụp mắt xuống, lông mi run run: “Đúng vậy, lúc đó là anh ta ra tay. Sau khi cô đi vào nhà vệ sinh, anh ta đã nói với tôi là sẽ ra tay với cô.

Tôi liền bị doạ sợ, vì vậy…”

“Vì vậy, cô liền đến để cứu tôi mà không chút do dự. “

2U “

“Cảm ơn. “

Đột nhiên nghe thấy tiếng cảm ơn, Hứa Yến Uyển kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

“Cảm ơn cô đã ngăn cản anh ta lúc đó. Nếu không có cô, ngày đó tôi cũng không biết phải làm thế nào”

Đối mặt với ánh mắt chân thành của cô, Hứa Yến Uyển đột nhiên cảm thấy sống mũi mình có chút chua xót, rất lâu mới tìm được giọng nói của chính mình.

“Cô, cô không trách tôi sao?”

“Tôi trách cô vì cái gì?”

“Vụ hỏa hoạn, phóng hỏa đốt khách sạn cũng là do anh ta làm, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ qua, thật ra là tôi sai khiến anh ta làm, rồi tôi đợi anh ta đi vào bên trong thì phủi sạch quan hệ?”

“Cô không phải loại người này đâu, tuy rằng tôi quen biết cô không lâu, có thể thấy cô rất thích Hàn Thanh, nhưng lúc ấy cô cũng coi như là luôn luôn phải nhịn, thành thật mà nói nếu tôi là cô, tôi đoán là sẽ không làm tốt hơn cô. Tất nhiên, cô có những phương diện mà tôi không thích, nhưng điều này cũng là do chúng ta đều ở hai phía đối lập “
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.