🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chờ Tiêu Túc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Tiểu Bạch phát hiện là cậu ta đã tắm xong, tóc vẫn còn đang ướt, hình như có cả giọt nước chảy xuống.

Cô không nhịn được oán giận cậu ta: “Anh gội đầu xong không biết cầm cái khăn lông mà lau khô à? Giữa mùa đông mà để tóc ướt chảy xuống như thế, chẳng nhẽ anh không lạnh sao?”

Cơ thể Tiêu Túc không tệ lắm, tỉ lệ cân bằng đầy đủ, hơn nữa vừa tắm nước nóng xong nên trên cơ thể vẫn còn hơi ấm, không lạnh chút nào.

Nhưng mà sau khi cậu ta nghe Giang Tiểu Bạch oán giận xong thì vẫn lấy khăn lông khô, ngồi xuống bên cạnh Giang Tiểu Bạch, lau tóc.

Giang Tiểu Bạch liếc xéo cậu ta, thăm dò cậu ta: “Cái đó, vừa nãy có người gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không có ở đó, cho nên em đã giúp anh nghe máy.

“Ừm” Tiêu Túc không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục lau tóc như cũ, một lát sau cậu ta hỏi: “Là ai gọi điện tới?”

“Anh đoán xem?”

Nghe vậy, Tiêu Túc quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thấm thúy ẩn dật.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Giang Tiểu Bạch nhếch miệng: “Người trong lòng của anh gọi tới”

Nói xong, cô cảm thấy ánh mắt của Tiêu Túc nhảy vọt xuống, sau đó không phát ra âm thanh nữa, động tác trên †ay cậu ta cũng dừng lại, trong lòng Giang Tiểu Bạch như có con kiến đang bò, cô chủ động ngồi lên đùi Tiêu Túc.

“Làm sao? Có phải hối hận khi để cho em nghe điện thoại hộ? Em nói cho anh biết Tiêu Túc, nếu anh hối hận thì có thể gọi lại cũng được”

Nhưng mà Tiêu Túc không lên tiếng, chỉ đưa tay vịn lên lưng Giang Tiểu Bạch, phòng ngừa cô bị ngã.

Giang Tiểu Bạch chủ động tiến tới, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cậu ta: “Tại sao không nói gì?”

Tiêu Túc mấp máy môi, khẽ nói: “Em là bạn gái anh, anh sẽ không giấu diếm với em, ai gọi điện thoại tới em An”

cũng có thể nghe, anh không hối hận.

Cậu ta biết, bây giờ cậu ta là bạn trai của Giang Tiểu Bạch, có rất nhiều chuyện phải học cách khắc chế chính mình, cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai.

Nghe lời này, Giang Tiểu Bạch liền hết muốn so đo với cậu ta luôn.

Cô suy nghĩ một chút, vươn tay cầm lấy cái khăn của Tiêu Túc, chủ động giúp anh lau tóc.

“Em giúp anh”

Tiêu Túc cũng không từ chối, tùy ý để cô giúp lau tóc, đôi mi buông thõng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hai người cữ giữ không khí im lặng này khoảng một phút, tóc Tiêu Túc vốn dĩ rất ngắn, cho nên Giang Tiểu Bạch rất nhanh đã lau khô cho nanh, lau xong cô đẩy cậu ta một cái: “Sắp khô Aw rồi, dùng máy sấy sấy một chút là khô.

Tiêu Túc ừ một tiếng, sau đó nói: “Thời tiết lạnh, em đi tắm rửa đi”

Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một lát, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cổ Tiêu Túc, khóe môi nhếch lên: “Được thôi, nhưng mà em không muốn đi, anh bế em đi đi. Còn có, phải giúp em lấy đồ “%¬ 1 nưa.

Trước kia Tiêu Túc không biết, vốn dĩ con gái lại nũng nịu như vậy, nhưng mà sau khi ở bên cạnh Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch không ngừng cung cấp cho cậu ta nhận thức về con gái.

Vì vậy cậu ta không có chút do dự gì, trực tiếp đưa tay vòng qua hông Giang Tiểu Bạch, bế cô lên, đi về chỗ phòng tắm.

Sau khi bế cô đến phòng tắm, Tiêu Túc còn hỏi: “Có cần anh xả nước cho em không?”

Giang Tiểu Bạch liền miễn cưỡng mà ngồi vào trên bồn rửa tay, cười duyên mà nhìn cậu ta: ‘Được.’ Sau đó Tiêu Túc phải thay cô xả nước, Giang Tiểu Bạch nhìn bóng lưng của cậu ta, khóe môi chậm rãi cong lên, chờ sau khi cậu ta xả nước xong, Giang Tiểu Bạch đã cởi xong giày và tất ra rồi, lúc này vươn đôi chân trắng ngần huých vào lưng Tiêu Túc.

“Quần áo, anh còn chưa lấy giùm em đâu.

Tiêu Túc quay đầu lại, nhìn thấy bàn chân trắng ngần của cô, liền dừng lại, sau đó trầm giọng nói: “Giờ anh đi lấy.

Đợi Tiêu Túc đi lấy quần áo, Giang Tiểu Bạch ngâm người vào trong nước, kết quả lúc Tiêu Túc đi lấy quần áo, cũng không trực tiếp đi vào, mà lại gõ › cửa.

“Tiểu Bạch, lấy quần áo đến rồi”

“Anh vào trong đi.” Giang Tiểu Bạch không quan tâm mà vừa ngâm người †rong nước nóng vừa nói: “Đã ăn sạch em rồi, anh còn rụt rè đứng đó làm gì?”

Tiêu Túc đang đứng trước cửa liền dừng lại một chút, cuối cùng vẫn là đẩy cửa đi vào, sau đó cũng không nhìn Giang Tiểu Bạch, đưa quần áo đặt ở trên giá đồ rồi đi ra.

Bộ dạng phi lễ không được nhìn.

Nhìn thấy bộ dạng của cậu ta, Giang Tiểu Bạch vô cùng cạn lời, sao đến giờ người đàn ông này vẫn ngây thơ như vậy? Rõ ràng là lúc đó mạnh mẽ như vậy, chủ động như vậy, bây giờ ngây thơ cho ai xem?

Vì vậy Giang Tiểu Bạch nhịn không được liền hỏi cậu ta một câu.

“Có muốn vào tắm chung không?”

Bước chân đi ra ngoài của Tiêu Túc liền loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.

Cuối cùng cậu ta không nói gì cả, cũng không quay đầu, chỉ giúp Giang Tiểu Bạch đóng cửa lại.

Xì, tên đàn ông khốn kiếp này, giả vờ giả vịt!

Giang Tiểu Bạch cũng lười phản ứng lại anh, chuyên tâm mà ngâm nước.

Ngày hôm sau, Giang Tiểu Bắc nhận được điện thoại của mẹ cô.

Trước khi nghe điện thoại, Giang Tiểu Bạch còn có chút buồn bã, sợ mẹ lại bức hôn, vì vậy mở miệng liên hỏi thẳng: “Mẹ, đừng nói là mẹ lại muốn hỏi chuyện bát tự đấy? Con nói mẹ rồi, giờ không thịnh hành ở thời người trẻ bọn con nữa, con không hợp bát tự đâu”

“Không, không phải.

Giọng nói hôm nay của Đỗ Tiêu Vũ nghe có chút yếu ớt, “Hôm nay mẹ gọi điện thoại đến không phải là hỏi bát tự của con”“

“Không phải hỏi bát tự? Vậy thì là gì?” Giang Tiểu Bạch xuống giường đi ra ban công, dựa người vào lan can, lười biếng mà nhìn xuống dưới tầng.

Ánh mặt trời hôm nay thật tốt, lát nữa hẹn Phương Đường Đường đi mua sắm mới được, Giang Tiểu Bạch nghĩ.

“Mẹ là muốn hỏi con, con và Tiêu Túc có định kết hôn chưa?”

Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch ngơ ra một lát, thật lâu sau cũng không trả lời vấn đề của Đỗ Tiêu Vũ.

“Con đừng có căng thẳng chứ Tiểu bạch, mẹ chỉ tiện miệng muốn hỏi thế thôi, dù sao ngày hôm qua mẹ cũng đã nghĩ đến rồi, con và cậu ấy đóng giả lại làm thật, có khi nào hai đứa không có tình cảm với nhau hay không? Nếu như mà không có tình cảm ấy, các con không thể kết hôn được, nếu không thì sau này sẽ không hạnh phúc đâu. Hay là con vẫn nhanh chóng chia tay cậu ấy đi, quay về đi, mẹ giới thiệu người khác cho con, hoặc là tạm thời con không cần quen biết ai cũng được, mẹ không ép con.”

Giang Tiểu Bạch nghe thấy những lời này, cảm thấy rất kỳ lạ.

Trước đây Đỗ Tiêu Vũ làm gì dễ nói chuyện như bây giờ, ngày ngày đều ước gì gả được cô đi, cứ sợ cô không kết hôn.

Giờ đột nhiên như vậy, trong nháy mắt Giang Tiểu Bạch liền nổi lên lòng nghỉ ngờ.

“Mẹ, sao mẹ lại nói những lời này?

Xảy ra chuyện gì hả?”

“Không, không có đâu! Không xảy ra chuyện gì hết, mẹ chỉ lo lắng cho con mà thôi, đứa nhóc này con nghĩ gì thế hả?

Đỗ Tiêu Vũ cười ha ha, muốn lừa gạt cô.

Nhưng là con gái của bà ấy, Giang Tiểu Bạch thực sự quá hiểu bà ấy rồi, chắc chắn trong chuyện này xảy ra chuyện gì đó rồi. Giang Tiểu Bạch cẩn thận suy nghĩ về lần trước bà ấy gọi điện thoại cho mình, bà ấy muốn bát tự của mình, Giang Tiểu Bạch không đồng ý cho, sau đó Đỗ Tiêu Vũ liền nói đi tìm mẹ Tiêu Túc.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch liền lóe ra một suy nghĩ.

Chẳng lẽ là Đỗ Tiêu Vũ đã lấy được bát tự của Tiêu Túc rồi? Sau đó hợp ra kết quả không tốt?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nguyên nhân này mà thôi.

“Mẹ, có phải mẹ lén lút sau lưng con với Tiêu Túc mà đi hợp bát tự của hai đứa con hay không?”

Nghe thấy vậy, Đỗ Tiêu Vũ liền kinh ngạc, sao đứa nhóc này lại lanh trí như vậy, vừa loáng cái liền đoán ra được rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.