Vậy nên, cô chỉ mím môi, không nói gì cả. "Sao thế?”
Thấy cô bé một lúc lâu vẫn không nói lời nào, Đậu Nhỏ còn nghĩ rằng là bởi vì cô bé đang không được vui, vì vậy liền hỏi cô bé: "Có phải tại vì vừa nãy anh mắng em, nên em không vui phải không?"
"Không phải vậy đâu." Đường Viên Viên lắc đầu lia lịa, chọc chọc ngón tay, nhỏ giọng nói: "Thật ra thì hôm nay em đến để tìm anh chứ không phải là tới để ăn uống gì cả."
Nghe đến đây, Đậu Nhỏ cũng hiểu được ý của cô bé.
“Anh biết rồi, là anh muốn mời em đến đây ăn chứ không phải là em từ mò tới đây ăn. Anh nói vậy có đúng không?”
Đường Viên Viên vẫn luôn thích đồ ăn ngon, ngay lúc này, nước miếng cũng muốn chảy ra, cô bé ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “Vậy thì, hôm nay em muốn ăn kem lỵ, có được không?”
"Đương nhiên là được rồi."
"Cám ơn anh."
Sau đó, Đậu Nhỏ lập tức dẫn Đường Viên Viên đi ăn kem lỵ, chờ đến khi tới buổi tối, bà Đường mới đến đón Đường Viên Viên về nhà.
Ngày hôm sau, Đường Viên Viên cũng ầm ĩ đòi tới. Cuộc sống sau này, Đường Viên Viên hoàn toàn có thể được coi như một nửa con gái của nhà họ Hàn, mỗi ngày đến, trở nên vô cùng quen thuộc với người trong nhà họ Hàn.
Ngay cả Mạc Thâm cũng rất thích đứa nhỏ này.
Đương nhiên, để nói về lý do thích, chính là vì cô bé vẫn luôn quấn lấy Đậu Nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307767/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.