🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Từ sau ngày đó, Tiêu Túc giống như là biết sai, không tiếp tục đến gần Giang Tiểu Bạch, gây thêm phiên phức cho cô nữa, bình thường, khi cô cần cậu ta thì cậu ta mới xuất hiện, sau khi mọi chuyện song xuôi, Tiêu Túc lại tự giác biến mất trước mặt cô.

Khác hẳn với Tiêu Túc luôn gắt gao quản lý cô lúc trước, lúc đầu Tiểu Bạch cũng bị bộ dạng này của Tiêu Túc dọa sợ, chẳng lẽ là anh ấy sợ mình lại tức giận một lân nữa, cho nên không dám đến gần mình nữa?

Nhưng mà sau khi ngẫm lại, Giang Tiểu Bạch lại cảm thấy, chắc là Tiêu Túc đã thay đổi chiến lược.

Hừ, mặc kệ anh ấy dùng chiếc lược gì, suy nghĩ của Giang Tiểu Bạch cũng không hề thay đổi.

Cô đã suy nghĩ kỹ rồi, cô vẫn muốn rời đi một đoạn thời gian.

Chỉ là trong khoảng thời gian này cô lại sống chung với đứa bé rất tốt, hình như đứa bé cũng rất thích dính lấy cô, người ta thường nói mẹ con tâm linh tương thông, cũng không biết có phải thật hay không nữa.

Bởi vì cô luôn có cảm giác rằng đứa bé giống như biết cô muốn rời đi, mỗi lần nhìn cô đều tỏ vẻ đáng thương, luôn luôn thể hiện mình là một đứa trẻ rất ngoan.

Hoàn toàn chính là cái loại mà biểu hiện của con tốt như thế, mẹ đừng đi có được hay không?

Có thể là bởi vì Giang Tiểu Bạch suy nghĩ nhiều, cho nên mới có loại cảm giác này, trên thực tế có thể là con của cô vốn đã rất ngoan.

Có đôi khi, Giang Tiểu Bạch sẽ ôm đứa bé, nhẹ vỗ về gương mặt của nó, sau đó nhéo nhéo, bất lực hỏi: “Nếu để cho con lựa chọn, con sẽ chọn ba hay là mẹ?”

Đương nhiên, đứa bé vừa ra đời không bao lâu sẽ không thể nào trả lời vấn đề của cô, Giang Tiểu Bạch cười khổ nói: “Mình thật là khờ, sao lại hỏi con cái vấn đề này chứ? Bây giờ con căn bản nghe không hiểu mẹ nói cái gì, càng đừng nói đến trả lời”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch lại đưa tay khẽ vuốt đầu của nó, lúc này tóc của con cô không quá dày, nhưng lại rất mềm mại, sờ một chút thì sẽ bị nghiện, muốn sờ tiếp lần thứ hai.

“Thật sự là không nỡ rời ra cục cưng của mẹ, con nói nếu như mẹ mang theo con rời đi, ba của con sẽ tức giận đến mức nào? Mà nếu như mẹ mang theo con, nhất định anh ấy sẽ không tùy tiện thả mẹ đi”

Giang Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở dài, sau đó dán mặt lên mặt của đứa bé, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Cô mới sinh nó chưa được bao lâu, bây giờ đã phải chia xa, trước đó Giang Tiểu Bạch cho là mình làm được, thế nhưng trong khoảng thời gian này, sau khi tiếp xúc với nó, cô mới phát hiện mình càng ngày càng không nỡ.

Cho nên nói, trước đó cô sợ mình không nỡ, cho nên không đi đón, sờ, thậm chí không ôm đứa bé là đúng.

Nhưng đáng chết, sao hôm đó cô lại mềm lòng chứ?

Dù biết rất rõ đó là kế sách của bọn họ, nhưng cô vẫn chui vào, cũng bởi vì cô là mẹ của đứa bé.

Từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh đã qua một tháng, mọi người không còn lý do gì mà không thả cô nữa, trong khoảng thời gian này, Giang Tiểu Bạch chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ.

Mua rất nhiều đồ cho đứa bé, lên mạng tra rất nhiều tư liệu, cuối cùng chuẩn bị hết những thứ mà đứa bé sẽ dùng trong mười tám năm.

Những chuyện này Tiêu Túc cũng biết, nhưng trong khoảng thời gian này cậu ta cũng đã suy nghĩ rất kỹ, cho nên cũng không ngăn cản cô.

Cho đến khi Giang Tiểu Bạch chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mua vé máy bay, thu dọn quần áo, kéo va li yên lặng đi xuống lầu, đúng lúc gặp phải Tiêu Túc.

Tiêu Túc thấy cô kéo va li đi ra, trong nháy mắt đó, lòng đau như dao cắt.

Trong khoảng thời gian này, cậu ta cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, không đi quấy rầy cô, cũng hi vọng có thể mượn cơ hội này để cô bình ổn lại một chút.

Cậu ta ôm hi vọng xa vời, hi vọng cô có thể suy nghĩ lại.

Quả nhiên là hi vọng xa vời!

Giang Tiểu Bạch cũng không nghĩ rằng sẽ đụng phải cậu ta ở đây, anh ấy muốn ngăn cô, không cho cô đi sao?

“Không đi không được sao?”

Nhưng mà điều khiến cô rất ngạc nhiên chính là giọng nói của Tiêu Túc rất bình tĩnh, cô nghe không ra bất cứ cảm xúc gì, giống như là đã sớm chuẩn bị tâm lý xong rồi.

Cậu ta bình tĩnh như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng không có ý định gây gỗ với cậu ta, liền gật đầu.

“Ừm”

Lúc đầu cô nghĩ Tiêu Túc sẽ tức giận, ai ngờ cậu ta lại vẫn giữ được bình tĩnh, nhẹ gật đầu, thậm chí còn nói: “Là vé xe lửa hay vé máy bay? Anh đưa em đi”

Đang nói chuyện, căn bản cũng không cho Giang Tiểu Bạch thời gian để ngạc nhiên, cậu ta đã lấy chìa khóa xe ra.

“Không cần”

Mình muốn đi, vậy mà anh ấy lại muốn đưa mình đi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quái, cho nên Giang Tiểu Bạch đã từ chối cậu ta.

Tiêu Túc lại đi thẳng đến trước mặt cô, lấy va li trong tay cô: “Để anh đưa em đi đoạn đường cuối cùng này đi”

Tới gần, Giang Tiểu Bạch ngửi thấy trên người anh có mùi khói rất nồng.

Trước đó, lúc tâm trạng không tốt thì Tiêu Túc sẽ mượn rượu giải sầu, điều này Giang Tiểu Bạch không biết, nhưng mà hút thuốc thì đây là lần đầu tiên cô thấy.

“Anh hút thuốc lá hả?”

Cô vô thức hỏi một câu.

Tiêu Túc hơi khựng người, sau đó nói: “Có một chút”

“Học trong hai ngày này?”

“Không phải, học từ trước rồi”

Đúng là học trong hai ngày này, nhưng Tiêu Túc sợ sau khi thừa nhận thì Giang Tiểu Bạch sẽ có gánh nặng trong lòng.

Đã quyết định thả cô đi, cũng không cần phải nói những thứ có thể khiến cô có gánh nặng trong lòng.

Giang Tiểu Bạch nghe cậu ta nói như vậy thì cũng không tiếp tục hỏi nữa, sau đó Tiêu Túc bỏ va ly của cô ra sau xe, lúc khom lưng, Giang Tiểu Bạch chú ý thấy sau lưng cậu ta, xương cũng hiện lên rất rõ.

Trong khoảng thời gian này, cậu ta đã gầy đi rất nhiều, hốc mắt cũng sâu đi không ít.

Cô có chút đau lòng, nhưng mà có một số chuyện, cô không thể vượt qua rào cản đó, Giang Tiểu Bạch thu hồi ánh mắt của mình, đi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn.

Sau khi Tiêu Túc đi vào thì trực tiếp nói với cậu ta.

“Sân bay”

Nói xong hai chữ này, Giang Tiểu Bạch liền nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa.

Trên đường đi, hai người đều vô cùng im lặng, vào lúc nửa đêm này càng yên tĩnh, thành phố lâm vào giấc ngủ say, nhưng đèn đường vẫn sáng như cũ, chiếu sáng cả quãng đường họ đi.

Sau khi xuống xe, Tiêu Túc lại giúp Giang Tiểu Bạch lấy va ly xuống, cô vốn định nhận lấy, nhưng lại nghe cậu †a nói.

“Anh đưa em đến cửa kiểm tra”

Nói xong cũng đi về phía trước, va ly của Giang Tiểu Bạch còn đang ở chỗ cậu ta, chỉ có thể bất lực đuổi theo.

Sau một đống thủ tục mà Tiêu Túc làm giúp cô, cô đi qua xếp hàng qua kiểm tra an ninh.

Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng mà người xếp hàng cũng không ít, chẳng qua vẫn có một số cửa ít người, Tiêu Túc chọn nơi có nhiều người để xếp hàng với Giang Tiểu Bạch.

Nhìn đám người nhốn nháo, cậu ta rất bình tĩnh hỏi cô.

“Lúc nào trở vê?”

Giang Tiểu Bạch: “Không biết”

“Được, vậy anh ở nhà chờ em, lúc nào em muốn về thì cứ về”

Giang Tiểu Bạch cũng không đáp lại lời của cậu ta, bầu không khí giữa hai người vô cùng xấu hổ, sau khi kiểm tra xong, mắt thấy sắp đến lượt của Giang Tiểu Bạch, Tiêu Túc đột nhiên đưa tay ôm cô vào ngực.

Hành động này của cậu ta khiến Giang Tiểu Bạch bị dọa sợ, còn chưa kịp phản ứng, môi đã bị Tiêu Túc hung hăng chiếm lấy.

Nơi này chính là sân bay…

Giang Tiểu Bạch muốn đẩy cậu ta ra, nhưng mà Tiêu Túc dùng sức rất lớn cầm chặt bả vai cô, đôi môi dán lên môi cô cũng vô cùng bá đạo, khiến cô cảm thấy hơi nhói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.