Nghe thấy cô ấy nói là trở về để thăm con, trong nháy mắt bác gái kia liền không biết nói gì.
Dù sao vừa nãy bà còn định giới thiệu con mình cho người ta, kết quả người ta còn có đứa nhỏ luôn rồi, chuyện này cũng lúng túng quá đi.
“Vậy cháu nhìn trẻ thật đấy, không thể nhìn ra là cháu đã từng sanh đứa bé chút nào.”
Cuối cùng bà chỉ có thể dùng những lời khác lấp, cười ha ha với cô ấy rồi bỏ qua đề tài này, Giang Tiểu Bạch mỉm cười lễ phép gật đầu.
Sau khi xuống xe, Giang Tiểu Bạch ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Tiếp đó cô ấy đặt phòng khách sạn ở gần đấy, sắp đặt hành lý xong mới bắt đầu suy nghĩ, phải làm thế nào để gặp đứa nhỏ.
Dù sao bây giờ con trai cô ấy vẫn còn rất nhỏ, đến nhà gặp nó là chuyện bất khả thi, nhưng phải làm sao để nó đi ra chứ? Lúc trước Giang Tiểu Bạch chưa ngẫm kỹ chuyện này thì đã liều lĩnh chạy về nước.
Nếu đến nhà gặp đứa bé, vậy có khi nào Tiêu Túc sẽ cho rằng cô ấy trở về gặp cậu ta hay không?
Đến bây giờ cô ấy vẫn chưa rõ kết quả lòng mình nghĩ thế nào, dẫu cho từng giây từng phút cô ấy đều thấy nhớ cậu ta, nhưng nhiều hơn cả là những lúc nhớ đến hình ảnh cậu ta vứt bỏ cô ấy.
Nỗi đau của những vết thương kia còn chưa qua, vậy nên căn bản cô ấy không cách nào quên đi được.
Lần này trở về là định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307742/chuong-1532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.