🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Mạnh Khả Phi quay lại, đau lòng nhìn cô bé.

“Đi thôi, mau đứng dậy”

Vì vậy, cuối cùng Mạnh Khả Phi cũng đứng dậy dưới sự thúc giục của Đường Viên Viên, theo cô bé đi tắm.

Sau khi hoạt động buổi tối xong, Đường Viên Viên vừa trở về đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Mạnh Khả Phi thì thấy không ổn lắm, bởi vì cô bé phát hiện sau khi tắm xong, đến buổi tối lại đổ mồ hôi. Nhưng may mắn thay, cô bé và Đường Viên Viên ngủ cùng giường nên không có khả năng bốc mùi đến người khác.

Vào ngày thứ tư của đợt huấn luyện quân sự, hầu hết da dẻ của các cô gái đều đã rám nắng, dù đã dùng kem chống nắng nhưng vẫn bị đen sạm đi. Mạnh Khả Phi là một trong số đó. Cô bé cảm thấy mình đã thoa kem chống nắng rất nghiêm túc nhưng kết quả da vẫn đen đến mức không chịu được.

Nhưng khi Mạnh Khả Phi quay đầu lại nhìn Đường Viên Viên bên cạnh thì thấy mấy ngày nay cô bé không hề bị rám nắng. Vào lúc nóng bức, da cô bé cũng chỉ hơi đỏ lên. Đáng lẽ sau khi phơi nắng rồi da đỏ lên thì sẽ bị sạm đi, nhưng làn da của Đường Viên Viên vẫn như xưa.

“Tại sao da cậu không bắt nắng chút nào vậy?” Mạnh Khả Phi hỏi với vẻ hâm mộ.

Nghe thế, Đường Viên Viên không nóng không lạnh mà nói: “Tớ cũng không biết”

Nhìn thấy bộ dạng của cô bé, Mạnh Khả Phi hỏi đùa: “Kem chống nắng mà anh cậu mua cho cậu có tốt hơn không? Là nhãn hiệu gì vậy?”

Sau khi Đường Viên Viên nói tên một nhãn hiệu, Mạnh Khả Phi thuận tiện nói: “Có vẻ là nhãn hiệu kem chống nắng bình thường thôi mà. Có phải là da cậu không bắt nắng hay không?

Hay là ngày mai cậu đừng dùng kem chống nắng nữa, hai chị em chúng ta sẽ đen giống nhau thôi.”

Đường Viên Viên nghiêm túc nhìn nước da của Mạnh Khả Phi, thực sự gật đầu đồng ý yêu cầu của cô bé.

“Được, vậy ngày mai tớ không dùng kem chống nắng, phơi đen chung với cậu.”

Mạnh Khả Phi không ngờ rằng cô bé thật sự đồng ý, liền chê cười cô: “Cậu làm theo thật đấy à? Tớ nói đùa thôi, da của cậu rất non, đến lúc đó phơi nắng bị hư da thì sao. Anh trai cậu đã dặn dò cậu rồi mà đúng không?”

“Hình như là vậy.”

Kết quả là vào ngày hôm sau trước khi ra ngoài, khi Đường Viên Viên định dùng kem chống nắng, cô bé tìm thế nào cũng không thấy kem chống nắng mà anh trai mua cho mình, tìm khắp các ngõ ngách cũng không thấy.

“Sao vậy?” Thấy cô bé lục lọi tìm kiếm cả buổi trời, Mạnh Khả Phi liền hỏi một câu.

“Khả Phi, tớ không thấy kem chống nắng của tớ ở đâu hết”

Đường Viên Viên có hơi bực mình mà nói, sau lại nghĩ tới điều gì đó rồi cười tủm tỉm nói: “Cậu nói xem có phải ông trời cố ý làm cho kem chống nắng của tớ biến mất, để tớ phơi nắng với cậu không?”

Nghe thấy thế, vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt của Mạnh Khả Phi: “Không thấy đâu? Sao mà mất được chứ? Cậu đã tìm kỹ chưa?”

Nói xong, Mạnh Khả Phi ngồi xuống bên cạnh Đường Viên Viên để tìm kem chống nắng, nhưng không thấy nó trong ba lô: “Trước giờ cậu vẫn cất ở đây đúng không?”

“Ừ, một lọ trong túi và một lọ dưới gối. Trước đây vẫn ổn cả, nhưng giờ không biết sao lại không thấy? Hay hôm nay tớ sẽ không dùng nữa.”

“Sao vậy được?” Mạnh Khả Phi lắc đầu: “Không thấy thì chắc là mất rồi, cậu dùng của tớ đi”

Sau đó, Mạnh Khả Phi quay người đi lấy kem chống nắng của mình đưa cho Đường Viên Viên.

“Cảm ơn cậu, Khả Phi. Không có cậu thì tớ biết làm sao đây: Sau đó, Đường Viên Viên dùng kem chống nắng mà Mạnh Khả Phi đưa cho cô bé. Khi hai người đi ra ngoài thì đúng lúc gặp phải Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn. Hai người cũng bị bắt năng, khi nhìn thấy Đường Viên Viên đi tới thì trong lòng đột nhiên chua xót.

“Sao da cậu không bị bắt nắng?”

“Đúng vậy, Viên Viên, sao cậu vẫn trắng như thế chứ? Kem chống nắng mà anh trai mua cho cậu có tốt hơn không? Hay là lấy ra cho bọn tớ dùng chung với đi?”

Đường Viên Viên nói rằng kem chống nắng mà anh trai mua cho cô bé bị mất rồi. Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn lập tức lộ ra vẻ không vui: “Viên Viên, đừng keo kiệt như vậy chứ. Không phải anh trai đã mua cho cậu nhiều lắm à? Chỉ còn vài ngày nữa thôi, cậu chia cho bọn tớ một ít mà dùng đi”

“Thật ngại quá, kem chống nắng của tớ thực sự bị mất rồi.”

Mạnh Khả Phi tiến lên bảo vệ Đường Viên Viên: “Nói mất rồi thì chính là mất rồi. Hơn nữa, mấy thứ như kem chống nắng này vốn dĩ loại nào cũng gần giống như nhau. Các cậu bị đen da hoàn toàn là do da của các cậu, dùng bất kỳ loại kem chống nắng nào cũng không thể giải quyết được đâu”

Đối với Đường Viên Viên, nể mặt anh trai cô bé nên hai người họ đối xử với cô bé tốt hơn chút, dù không thích cũng không nói lời xấu xa gì. Nhưng Mạnh Khả Phi thì khác.

Cô bé không những không có anh trai mà gia cảnh cũng không tốt. Trong mắt Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn, cô bé là một kẻ cặn bã nên họ không muốn kết bạn với cô bé. Vì vậy, chuyện Mạnh Khả Phi ra mặt thay cho Đường Viên Viên đối với họ trông giống như một trò đùa vậy.

Hai người liếc Mạnh Khả Phi một cái. Trương Hiểu Lộ bước lên trước: “Bọn tôi đang nói chuyện với Viên Viên, cậu ra mặt thay làm gì cơ chứ?”

Đường Viên Viên cảm thấy bầu không khí có vẻ không đúng nên lo lắng bước lên phía trước: “Các cậu đừng cãi nhau.

Kem chống nắng của tớ bị mất thật rồi. Nếu tìm được, tớ cũng sẽ cho các cậu dùng mà. Hôm nay, tớ còn phải dùng kem chống nắng của Khả Phi đấy: “Sao lại mất rồi?” Trương Hiểu Lộ chế nhạo: “Chẳng lẽ trong ký túc xá này có kẻ trộm sao? Có nên báo cho huấn luyện viên để bắt kẻ trộm không?”

Viên Nguyệt Hàn cũng hùa theo: “Đúng vậy, sao lại trùng hợp như vậy chứ, khi không đột nhiên xuất hiện một tên trộm.

Lúc trước bọn tớ không hỏi mượn cậu kem chống nắng thì cũng không thấy ở ký túc xá này có tên trộm nào.”

Lúc hai người này nói chuyện có chút quái gở, khiến Mạnh Khả Phi rất tức giận: “Các cậu nói những lời này là có ý gì?

Kem chống nắng thật sự đã bị mất, không phải Viên Viên cố ý không cho hai cậu dùng. Nếu thực sự không tin thì các cậu có thể tự đi mà tìm trong ba lô của Viên Viên”

Đường Viên Viên không nói lời nào, ngầm thừa nhận.

Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đưa mắt nhìn nhau, sau đó ghé sát lại gần rồi nhỏ giọng hỏi: “Mất thật rồi à?

Chẳng lẽ là bị trộm?”

Đường Viên Viên gật đầu: “Đúng vậy, tớ tìm rất lâu mà vẫn không thấy đâu cả”

“Chắc là bị ăn trộm”

Mạnh Khả Phi lộ ra vẻ khó hiểu: “Ai rảnh rỗi mà lại đi ăn trộm hai lọ kem chống nắng?”

“Người rảnh rỗi thì có nhiều lắm. Gần đây ai cũng bị đen da cả, chỉ có cậu thì không. Nói không chừng là có người sinh lòng ganh tị mới trộm kem chống nắng của cậu, để cậu không.

dùng được nữa, để cậu đen giống mọi người luôn thì sao?”

“Đúng vậy, chắc là như thế. Nhưng không phải hôm qua cậu vẫn còn dùng nó sao? Chỉ trong một ngày mà ai có thể trộm đúng chính xác ba lô của cậu trước khi cậu trở về chứ.

Chắc là có người thấy được r Vừa nói xong, Trương Hiểu Lộ nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn Mạnh Khả Phi: “Mạnh Khả Phi, chẳng lẽ cậu ghen tị với việc Đường Viên Viên không bị đen nên mới lấy trộm kem chống nắng của cậu ấy đúng không?”

Nghe thế, sắc mặt Mạnh Khả Phi thay đổi.

Đường Viên Viên lên tiếng bênh vực Mạnh Khả Phi ngay lập tức.

“Không thể, Khả Phi không phải người có thể làm ra loại chuyện này. Các cậu đừng nghi ngờ cậu ấy”

“Viên Viên, kem chống nắng của cậu bị mất. Trong ký túc xá này, trừ cậu ra thì ai cũng đáng nghi cả. Vậy tại sao bọn tớ không thể nghi ngờ cậu ta?”

Mạnh Khả Phi lập tức nói: “Nếu tất cả mọi người đều đáng nghị, vậy thì hai người cũng không thể trốn tránh. Chưa biết chừng là do các cậu ghen tị với Viên Viên.”

“Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng ư?”

Bốp!

Trương Hiểu Lộ tát vào mặt Mạnh Khả Phi: “Bà đây có nhiều kem chống nắng như vậy, đi trộm của cậu ta làm gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.