Sau đó, Đường Viên Viên có đến nhà họ Dạ chơi, nhưng chỉ chơi cùng với Giá Nhỏ. Khi nhìn thấy Uất Trì Diệc Thù tới thì cô bé định chạy lên phía trước gọi tên nhưng cuối cùng vẫn ráng kìm lại và im lặng ngồi xuống.
Khi Uất Trì Diệc Thù đến nói chuyện thì Đường Viên Viên cũng chỉ tùy tiện đáp lại vài câu.
Ban đầu Uất Trì Diệc Thù nghĩ tâm trạng của cô bé không tốt nhưng sau đó lại phát hiện ra cô bé chỉ đối xử như vậy với một mình cậu thì càng cảm thấy kỳ lạ.
Vì thế Uất Trì Diệc Thù cố ý quan sát cô bé rồi đưa ra đề nghị qua mấy hôm nữa sẽ dẫn cô bé đi trượt tuyết.
Nghe thấy đi trượt tuyết thì Đường Viên Viên hơi vui một xíu, vừa định đồng ý nhưng lại giống như nhớ tới chuyện gì đó thì lắc đầu: “Thôi bỏ đi.”
“Tại sao chứ?” Ánh mắt của Uất Trì Diệc Thù vội bắt được ánh mắt và khuôn mặt của Đường Viên Viên, muốn tìm tòi tra cứu cái gì đó: “Không phải năm ngoái em rất thích đi trượt tuyết sao?”
Đường Viên Viên khẽ cắn môi, vùi đầu vào trong đầu gối: “Năm nay em không muốn đi nữa”
“Tại sao lại không muốn đi vậy?” Uất Trì Diệc Thù không định buông tha cho cô bé nên lại hỏi tiếp.
Đối mặt với Uất Trì Diệc Thù như vậy thì Đường Viên Viên cảm giác như bản thân cô bé không thể chống đỡ lại được nên chỉ có thể khẽ nói: “Em không muốn đi chính là không muốn đi. Anh đừng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307691/chuong-1584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.