🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“An Thiến, em câm miệng lại cho anh!”

Chung Sở Phong thực sự không nghe nổi nữa, vỗ bàn rầm một cái đứng lên.

Âm thanh rất lớn, ông chủ và bà chủ ở trong phòng bếp nghe thấy liền chạy ra, muốn nhìn một chút là xảy ra chuyện gì.

Kết quả vừa ra đã nhìn thấy hai người Chung Sở Phong và An Thiến đang cãi nhau, mà trong miệng An Thiến còn mắng rất khó nghe.

“Tại sao em phải câm miệng, chỉ cho phép anh nói còn em thì không được sao? Anh vỗ bàn khiêu chiến với ai đấy hả Chung Sở Phong? Chẳng lẽ emnói sai à, Đường Viên Viên chính là một đứa con gái mập mạp, không phải anh thật sự thích cô ta chứ? Cô ta như thế, về sau coi như trưởng thành cũng sẽ không có người…”

Chát!

Bây giờ Chung Sở Phong không thể kìm chế được bản thân liền ra tay.

Cậu đánh An Thiến một bạt tai.

Sau khi đánh xong lồng ngực còn bị chọc giận đến nỗi không ngừng phập phồng.

Lòng bàn tay chấn động rất đau, An Thiến bị cậu đánh cho trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất, mặt mũi lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin được, giống như thật sự không thể tin được Chung Sở Phong sẽ đánh mình, hơn nữa còn đánh nặng như vậy.

Bên tai vẫn còn ong ong, trên mặt đau rát, An Thiến sửng sốt trọn vẹn mười mấy giây mới phản ứng được, đưa tay phủ lên mặt mình, còn chưa chạm tới đã đau đến nhe răng trợn mắt.

“Chung Sở Phong, anh lại dám đánh eml”

Cô ta khóc ra tiếng, bù lu bù loa: “Emphải gọi điện thoại cho ba, em muốn nói cho cô, anh dám đánh em!”

Chung Sở Phong lạnh lùng cười thành tiếng: “Gọi đi, không phải điện thoại đang ở bên cạnh em sao? Bây giờ anh đã lỡ đánh em rồi, đánh xong anh lại đánh thêm một cái, sau hôm nay anh sẽ thu dọn hành lý trở về nhà, không cần xe của bọn họ nữa, trực tiếp đón xe trở về là được rồi.”

An Thiến sững sờ, không nghĩ tới cậu đánh xong lại có suy nghĩ này, bên này náo loạn xong cô ta và Chung Sở Phong rời đi, kia chẳng phải là Đường Viên Viên đang ở một mình với Uất Trì Diệc Thù sao?

Chuyến này cô ta đến chính là vì Uất Trì Diệc Thù, tại sao có thể chưa đạt được gì đã rút lui? Đến lúc đó trở về nhất định cô ta sẽ bị đám chị em chế giễu sau lưng.

Nghĩ tới đây, An Thiến liền đứng lên khóc lóc chạy lên tầng.

Ông chủ và bà chủ không nghĩ tới sẽ phát sinh tranh chấp lớn như thế, ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, bà chủ mới tiến lên.

“Đừng nóng giận, con bé cũng chỉ là một cô gái nhỏ, có đôi khi sẽ không biết lựa lời mà nói, chá “Nó đã không phải là cô gái nhỏ nữa rồi”

Giọng nói của Chung Sở Phong lạnh như băng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì: “Bà chủ, lát nữa khi Viên Viên trở về, mong bà đừng nói cho em ấy biết những gì bà nghe và nhìn thấy hôm nay, cháu sẽ xử lý tốt.”

Bà chủ gật đầu: “Được, cháu yên tâm, tôi sẽ không nói.”

Bà ấy cũng nghe thấy rõ những lời mà An Thiến nói, bà ấy đối với cô gái nhỏ An Thiến này cũng không có hảo cảm, nói chuyện quá chói tai, cái gì cũng nói ra hết.

Nhưng nói chuyện với người ta như vậy, chính mình thoải mái nói hết ra, nhưng người ta thì sao? Người ta cũng chỉ là một cô gái nhỏ nũng nịu, nếu con bé nghe được thì cuộc sống về sau phải sống thế nào đây?

Vốn dĩ có rất nhiều người có cuộc sống hạnh phúc, nhưng chỉ cần một câu là có thể hủy đi tất cả.

Cho nên bà chủ không thích đứa bé An Thiến này.

Nhưng khi nhìn thấy Chung Sở Phong thật sự ra tay đánh cô ta, dáng vẻ cô ta ngã xuống sàn nhà lại khiến bà ấy cảm thấy thật sự đáng thương. Gia giáo của bọn trẻ thực sự rất quan trọng, từ nhỏ mà không được dạy dỗ tốt, lớn lên sẽ biến thành như vậy, hiện tại cũng chỉ có anh trai của cô ta ra tay, cũng chính là bạt tai đầu tiên nhỉ.

Nếu như ngày nào đó thật sự chọc phải một nhân vật hung tàn, có lẽ sẽ không đơn giản là một cái tát như vậy.

“Cảm ơn”

Sau khi Chung Sở Phong nói cảm ơn với bà chủ liền quay người đi lên tầng, ổn định tâm trạng của bản thân.

Mà ở bên kia, Uất Trì Diệc Thù và Đường Viên Viên cũng không biết tại sao khi bọn họ rời đi lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tuyết hôm nay không lớn như ngày hôm qua, nhưng tuyết tích tụ vẫn chưa biến mất, lúc đầu Uất Trì Diệc Thù còn muốn cõng Đường Viên Viên đi, ngay từ đâu Đường Viên Viên cũng rất vui vẻ.

Kết quả đến khi úp sấp trên lưng Uất Trì Diệc Thù, đột nhiên cô bé lại trượt xuống dưới muốn tự đi.

“Sao vậy?”

“Không sao.” Đường Viên Viên lắc đầu: “Em muốn tự mình đi một chút, nhìn xem cảm giác giãm chân trên tuyết là như: thế nào.”

Nói xong, Đường Viên Viên còn hưng phấn bước lên, đôi giày dẫm lên tuyết phát ra tiếng vang, nghe rất thú vị.

“Lát nữa mệt rồi thì để anh trai cõng em nhé.”

Đường Viên Viên không nói chuyện, cũng không chịu nằm trên lưng Uất Trì Diệc Thù.

Rốt cuộc Uất Trì Diệc Thù cũng có thể xác định cô không được bình thường, hai tay đút trong túi nhìn cái đầu của cô gái nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.