🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Uất Trì Diệc Thù đi đun nước sôi, Đường Viên Viên tự mình ngồi co quắp bất an trên giường.

Còn Chung Sở Phong lại lục lọi trong ngăn tủ của mình nửa ngày, rốt cuộc cũng lấy được một túi đồ ăn vặt mang tới trước mặt Đường Viên Viên.

“Nè, đây đều là mấy món đồ ăn vặt bình thường anh Sở Phong tích cóp được không nỡ ăn nữa, đều để dành hết cho em đấy”

Một túi ngập tràn đồ ăn vặt, nếu là trước đây chắc chắn Đường Viên Viên đã vui mừng tới nỗi hai mắt tỏa sáng, đáng tiếc hiện tại cô đang giảm béo, nhìn mấy thứ này tuy rằng rất muốn ăn nhưng lại dẫn lòng mình phải tự kiềm chế.

Vì thế cô nở nụ cười tươi rồi lắc đầu: “Anh Sở Phong, anh cứ giữ để ăn đi, em không ăn đâu”

Nghe cô nói xong, ánh mắt của Chung Sở Phong hiện lên vẻ thất vọng.

“Viên Viên, đây đều là đồ ăn anh Sở Phong cố tình giữ lại để cho em ăn, em thật sự không ăn à?”

“Vâng” Đường Viên Viên gật đầu: “Em không thể ăn quá nhiều mấy thứ này được”

Nói xong cô rũ mi mắt xuống, ngượng ngùng từ chối anh ta.

Chung Sở Phong phát hiện ra lần này gặp nhau Đường Viên Viên đã gầy hơn hồi trước không ít, cả người nhìn mảnh khảnh thon thả hơn rất nhiều, cảm giác chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa thì bé Viên bụ bãm đáng yêu sẽ lập tức biến mất.

Nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là do mình dựng lên mà ra, trong lòng Chung Sở Phong cảm thấy khó chịu.

“Viên Viên à, tuy ăn nhiều đồ ăn vặt như này thì không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng mới ăn một ít thì cũng không có sao hết đâu em, nếu như em không tin thì anh Sở Phong ăn cùng em, được chứ?”

Hồi nhỏ, cô thích nhất chính là được ăn. Thế mà bây giờ, cô phải hoàn toàn từ bỏ những món ăn mình từng yêu thích nhất, điều này thật sự làm Chung Sở Phong cảm thấy đau lòng.

Đường Viên Viên ngước lên đưa mắt nhìn Chung Sở Phong một lượt, sau khi nhìn ánh mắt chân thành của anh ta một lúc ới nói: “Vậy thì anh Sở Phong ơi, em mang đồ ăn vặt này “Được thôi, mấy thứ này cho em hết đấy” Chung Sở Phong nghe được câu đồng ý của cô, miễn bàn cũng biết anh ta có bao nhiêu vui vẻ.

Uất Trì Diệc Thù bên kia cũng đã đun nước xong xuôi, rót ra một ly quay về phòng đặt lên bàn, nhìn thấy túi đồ ăn vặt mà Chung Sở Phong lục lọi ra cũng không nói gì thêm.

“Đúng rồi Viên Viên, sao hôm nay em đột nhiên lại chạy tới đây thế, nhớ bọn anh rồi à?”

Nhắc tới chuyện này Đường Viên Viên mới sực nhớ ra mục đích chính mà mình đi đến đây, cô tới đây giúp Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn tặng quà.

Cô lắc đầu rồi nhìn về phía Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, hai người bạn cùng phòng của em nhờ em tới đây tặng quà cho anh”

“Bạn cùng phòng?” Động tác trên tay Uất Trì Diệc Thù ngừng lại một lát: “Quà gì vậy?”

“Em, em cũng không biết nữa”

“Là hai hộp quà anh vừa xách theo đó hả?”

“Vâng”

Chung Sở Phong vừa mang hai hộp quà lại đó vừa mở miệng trêu chọc: “Trước đó khi em nhờ anh mang theo anh còn đang nghĩ xem là thứ gì vậy chứ, bé Viên nhà mình cũng đâu có mắt chọn quà như vậy đâu, không ngờ tới là do bạn cùng phòng của em nhờ em đưa giúp, sẽ không phải là cô bé Mạnh Khả Phi kia nữa chứ?”

“Khả Phi ạ? Không phải đâu, gần đây Khả Phi đều bận rộn học bài ở thư viện, em và bạn ấy rất lâu rồi chưa gặp mặt nhau”

Nghe cô ấy nói Mạnh Khả Phi đang chăm chỉ học tập, Chung Sở Phong nở một nụ cười thâm sâu khó lường nói sang chuyện khác: “Đó là hai người bạn cùng phòng khác của em đưa cho anh Thù à?”

“Vâng”

Hai cậu bạn cùng phòng của họ trước đó còn đang giả vờ đọc sách nghe được câu này không nhịn nổi nữa đứng dậy đi tới đó hóng hớt chuyện vui.

“Em gái à, hai cô bạn cùng phòng này của em thích anh trai em hả?”

Nghe họ nói xong, mặt Đường Viên Viên lập tức đỏ ửng, không nói tiếp nữa.

“Xem đi xem đi, sức hút của anh Thù lớn thật đất, ngay cả bạn cùng phòng của em gái cũng không thể may mắn tránh thoát được”

Chung Sở Phong làm mặt xấu với mấy người họ rồi định vứt quà đi, Đường Viên Viên nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lên tiếng ngăn anh ta lại.

“Anh Sở Phong”

“Ơi?” Chung Sở Phong ngẩng đầu: “Sao vậy em?”

“Cái này, là quà mà hai bạn cùng phòng của em tặng cho anh em”

Chung Sở Phong sửng sốt một lát rồi lấy lại phản ứng rất nhanh, anh ta đã hiểu ý của Đường Viên Viên.

Quà tặng Uất Trì Diệc Thù, muốn vất thì cũng phải do chính tay Uất Trì Diệc Thù vất đi, rốt cuộc quà này cũng không phải cho anh ta nên Chung Sở Phong lập tức dùng hai tay dâng lên.

“Anh sai rồi, bé Viên à, anh Sở Phong không có ý làm vậy đâu, chỉ là mấy cô bé tới đây tặng quà cho anh trai em thật sự quá nhiều rồi, bình thường cậu ấy đều không nhận quà, nhưng mà những cô gái đó cứ tìm đủ mọi cách đưa quà vào tay của mấy người bọn anh. Anh trai em không nhận, mấy người đó cũng không mang về, sau cùng thì bọn anh đành phải tự vứt đi thôi”

“Đúng vậy đúng vậy” Hai cậu bạn cùng phòng cũng hùa theo nói: “Đều là do thói quen cả, ở chung phòng ký túc với anh trai em thật sự rất tốt, bọn anh thường xuyên được hưởng ké đó. Những cô gái đó người thì tặng socola, người thì đưa chút tiền đút lót còn người thì lại đưa cơm, nhưng mà anh trai em trước nay chưa từng nhận bất cứ thứ gì hết, cho nên tất cả đều thuộc về bọn anh”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.