Uất Trì Diệc Thù lạnh giọng nhắc nhở.
Lúc này người đàn ông trung niên phải bó tay chịu trói, tự mình gọi điện thoại báo cảnh sát, sau khi nghe thấy gã kể tội của mình cho cục cảnh sát bên kia nghe, Uất Trì Diệc Thù đưa cô gái nhỏ trở về chỗ ngồi.
Sau đó tàu điện ngầm nhanh chóng yên tĩnh lại, vì chuyện này mà Đường Viên Viên tỉnh ngủ hẳn, đúng lúc bên cạnh có một chú trẻ đứng lên.
“Cô bé, lại đây ngồi đi”
Đường Viên Viên quay đầu lại liếc nhìn đối phương, phát hiện đó là người vừa rồi đã nói giúp bọn họ, vì vậy cô lắc đầu: “Không cần đâu ạ”
“Thanh niên các con dám làm việc nghĩa, chú cố ý bảo con tới ngồi, mau qua đây”
Chú biết cô gái nhỏ rất mệt mỏi nên đã tình nguyện nhường chỗ ngồi của mình cho cô.
Nhưng Đường Viên Viên vẫn kiên trì lắc đầu.
Cô cũng không phải là con nít, cô sắp trưởng thành, sắp thành người lớn rồi, không cần người khác nhường chỗ ngồi cho.
Ông chú thấy cô không qua thì đứng lên, nhưng cũng không quay về ngồi.
Uất Trì Diệc Thù suy tư một lát, huých vai cô gái nhỏ ở bên cạnh.
“Nếu chú ấy có lòng nhường chỗ ngồi cho em thì em đi qua đi: Đường Viên Viên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh một lát, rồi sau đó cô xoay người nói cảm ơn với ông chú đó: “Cảm ơn chú ạ”
Sau đó cô mới sang ngồi.
Sau khi ngồi xuống, ông chú giơ ngón tay cái với Uất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307642/chuong-1633.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.