🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
**********

Chương 1638: Tiếp xúc

Vốn dĩ Đường Viên Viên dự định đi đến nhà ăn, ăn tạm một chút gì đó, bây giờ anh trai lại đưa cô đi, cô cũng không biết sẽ đi ăn gì.

Hai người đi trên con phố đông đúc, được một lúc rồi mà sắc trời vẫn còn sáng rực, một phần ánh nắng chiều tà chiếu lên tòa kiến trúc, một nửa còn lại chiếu xuống con đường.

Cô được người mình thích kéo tay, đi qua vạch kẻ đường, đi qua các cửa hàng bên đường, trong lòng còn ẩm áp hơn cả ánh nắng hiện tại. "Muốn ăn gì?"

Giọng nói của Uất Trì Diệc Thù bình tĩnh khi hỏi cô, ảnh mắt rơi ở trên khuôn mặt cô.

Đường Viên Viên không hiểu sao lại đỏ mặt, xấu hổ nói: "Đều được." "Đều được? Vậy thì cửa hàng đằng sau này thì sao?"

Đường Viên Viên không chú ý đến cửa hàng đằng sau là gì đã gật đầu lên, thật ra trong lòng cô nghĩ rằng chỉ cần là ở cùng anh, ăn gì cũng sẽ ngon. "Đi thôi"

Uất Trì Diệc Thù kéo tay tay cô vào trong cửa hàng, lúc này Đường Viên Viên mới phát hiện đây là một cửa hàng cá nướng.

Cá nướng?

Đường Viên Viên đột nhiên hối hận vì mình đã tùy tiện đồng ý, ăn cái gì cũng tốt hơn là ăn cá, bởi vì từ nhỏ cô ăn cả đều không biết gỡ xương, vì vậy ngày xưa còn từng bị hóc xương cá, ấn tượng lần đó vẫn sâu đậm, xương cá bị mắc trong cổ, cuối cùng phải đi bệnh viện.

Vậy nên chuyện này luôn là nỗi ám ảnh của Đường Viên Viên.

Lúc đó là chuyện xảy ra ở nhà họ Dạ, anh trai cũng biết, anh cũng biết mình không ăn cá, sao còn đưa mình đến đây?

Nghĩ thế, trong lòng Đường Viên Viên cảm thấy tủi thân, có lẽ nào anh trai quên mất việc mình ám ảnh với ăn cá rồi sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Viên Viên lại thấy mình làm kiêu quá rồi, chỉ là bị hóc một lần thôi, hơn nữa đó cũng là chuyện hồi nhỏ, lúc đó anh trai mới có mấy tuổi, sao có thể nhớ được chứ? Quên mất cũng là chuyện bình thường.

Rất nhanh, Đường Viên Viên đã tự an ủi được chính mình.

Sau khi tự nhủ như vậy, người phục vụ đưa hai người họ lên tầng hai, tìm một chỗ ngồi ở bên cửa sổ rồi ngồi xuống. "Hai vị xem muốn ăn cá gì?" .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Đường Viên Viên vừa định nhận lấy thực đơn, đụng vào một góc đã phát hiện Uất Trì Diệc Thù đã cầm lấy rồi, cô đành bỏ tay ra: "Vậy anh gọi đi."

Sau khi Uất Trì Diệc Thù đưa thực đơn cho cô, anh quay đầu lại nói với phục vụ: "Làm phiền cho tôi thêm một bản nữa." "Được."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm một bản thực đơn mới cho anh. "Xem xem muốn ăn cái gì?"

Muốn ăn cái gì?

Đến cửa hàng cả nướng, bình thường đều sẽ ăn cá nướng, Đường Viên Viên lật thực đơn "Cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều loại cá, hơn nữa còn có rất nhiều hương vị, hai vị xem xem thích loại nào?"

Nghe thấy nhân viên giới thiệu như vậy, Đường Viên Viên có chút căng thẳng lau mồ hôi, hỏi nhỏ nhân viên phục vụ: "Cái đó, cửa hàng của các anh chỉ có cá thôi sao, không có đồ ăn kèm gì đó sao?" "Đương nhiên là có, hai vị thử lật đến trang cuối, có một số món ăn kèm, còn có đồ ăn vặt, đồ nướng, đồ ngọt, đều có. Đúng rồi, gần đây chúng tôi có thêm món mới là tôm hùm hấp bia, có cần gọi một phần để thử không?"

Đường Viên Viên nhìn qua, toàn là những đồ có nhiều calo, thế nhưng cô rất thích tôm hùm.

Cô cắn môi dưới của mình, nhẫn nhịn, gọi mấy phần đồ ăn thanh đạm. "Thưa cô, cô không thử gọi một phần tôm hùm sao? Những người đến đây đều rất thích ăn, hay là cô sợ rằng tôm hùm ở quán chúng tôi làm không ngon?" "Không phải, chỉ là gần đây tôi." "Cho cô ấy một phần."

Lúc này, Uất Trì Diệc Thù chủ động thay Đường Viên Viên trả lời. "Được." "Thêm một con cá ba sa nữa, loại cay"

Sau đó Uất Trì Diệc Thù liên tiếp gọi vài món ăn, Đường Viên Viên nghe thấy đều là đồ mình thích ăn, cô chớp mắt, sau đó khẽ nói: "Anh, đừng gọi nhiều như vậy, buổi tối chúng ta không ăn nhiều được như vậy đâu." "À thêm hai bát mì nữa, được rồi." "Được, hai vị đợi một chút."

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Đường Viên Viên không nhịn được mà nói: "Anh, có phải gọi nhiều quá không, đến lúc đó ăn không hết thì làm thế nào?" "Ăn không hết?" Uất Trì Diệc Thù nhếch mày, buồn cười liếc cô: "Không phải trước đây em thích ăn nhất sao, còn nói ăn không hết?"

Lời này làm mặt Đường Viên Viên đột nhiên đỏ lên, bởi vì nghe giống như cô là một kẻ ham ăn, trước đây Đường Viên Viên cảm thấy không có việc gì, thế nhưng bây giờ lại khác. "Em, đương nhiên là em ăn không hết rồi, bây giờ em ăn ít hơn trước rất nhiều!"

Nói đến cuối cùng, Đường Viên Viên càng hùng hồn: "Đã nửa năm em không ăn nhiều hơn một bát rồi!"

Đây là sự thật, trừ hôm đó uống trà sữa đến nôn ra ngoài, từ lúc Đường Viên Viên quyết định giảm béo vào dịp năm mới, cô ăn uống vô cùng tiết chế, lúc đầu mới giảm thật sự rất thèm.

Đợi sau này, thời gian dần dần trôi qua, cũng không thấy thèm như trước nữa. Cập nhật chương mới nhất tạ*i TгцуeлАРР.cом

Uất Trì Diệc Thù rót một cốc nước đưa đến trước mặt cô, thấp giọng nói: "Em vẫn chưa trưởng thành, cơ thể vẫn đang phát triển, tốt nhất là không nên giảm béo."

Nghe vậy, Đường Viên Viên bĩu môi: "Rất nhanh thôi, còn nửa năm nữa là em trưởng thành, hơn nữa em cũng không giảm béo, em rèn luyện cơ thể thôi." "Sợ anh ghét bỏ em sao?" Đường Viên Viên: "..."

Đột nhiên hỏi thẳng như vậy, Đường Viên Viên không biết phải trả lời như nào mới phải. "Không, không có, không phải anh tưởng rằng em giảm béo là vì anh đấy chứ?"

Uất Trì Diệc Thù ngồi đối diện cô nhếch mày, anh căn bản không cần tiếp lời, chỉ cần im lặng nhìn cô, Đường Viên Viên đã không khống chế được rồi.

Quả nhiên, nhìn thấy anh không phản ứng gì, Đường Viên Viên lại chột dạ giải thích: "Em không phải giảm béo vì anh đâu, cũng không sợ anh ghét bỏ em."

Uất Trì Diệc Thù hơi nhếch môi, vẫn không nói gì.

Đường Viên Viên hơi cuống lên, lớn tiếng nói: "Anh! Em đang nói chuyện với anh đấy, anh có nghe thấy không?" "Ừ, nghe thấy rồi. Nếu không phải là giảm béo vì anh, vậy thì không cần phải giải thích, em vội làm gì chứ?" "Em làm gì có!"

Vốn dĩ không vội, bị Uất Trì Diệc Thù nói như vậy, Đường Viên Viên thật sự vội rồi.

Cô hễ cuống lên là tại lại đỏ rực, Uất Trì Diệc Thù nhìn thấy tại cô đỏ hết lên rồi, biết rằng không nên chọc cô nữa, chỉ đành rút lời về. "Được rồi, anh đùa thôi, uống chút trà cho đỡ khát trước đi, đợi một chút nữa cá sẽ lên."

Nhưng Đường Viên Viên bị anh nói cho cuống hết lên rồi, lúc này có giải vây cô cũng cảm thấy khó xử, may mà nhân viên phục vụ bê cá lên ngay lúc này.

Bởi vì đây là loại cá được bọc trong giấy bạc rồi nướng trong nồi, phần đáy còn phải đốt trên lửa, vậy nên Uất Trì Diệc Thù đứng dậy ngồi sang bên cạnh Đường Viên Viên, thân hình cao lớn bảo vệ cô. "Được rồi."

Uất Trì Diệc Thù thản nhiên nói: "Cho vài món ăn nhẹ lên trước đi."

Rất nhanh món ăn nhẹ đã được bê lên, đều là đồ ngọt, Đường Viên Viên nhìn một cái, không dám tùy tiện giơ tay ra.

Lượng calo trong đồ ngọt rất nhiều, cô chỉ cần ăn nhiều một chút thôi là sẽ tiêu phí hết bao nhiêu công sức trong suất một thời gian dài ấy.

Vẫn nên nhịn một chút thì hơn. "Đều gọi cho em đấy, nếu không ăn thì rất lãng phí."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.