"Làm sao vậy? Không phải cậu vẫn luôn thích anh của mình sao?" "Tớ không... "Đừng phủ nhận, chúng ta đều là con gái cả, chúng tớ có thể nhìn ra được. "Đúng đấy đúng đấy, về sau nếu cậu cần chúng tớ giúp đỡ thì cứ nói rạ."
Năm nay, Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã thay đổi rất nhiều, trước sự nhiệt tình của họ Đường Viên Viên có chút sợ hãi, nhưng mà hai người này phải trái ríu rít bên cạnh khiến cho Đường Viên Viên quên mất Mạnh Khả Phi.
Qua nhiên muốn quên đi một chuyện thì chỉ cần thay thế nó bằng một chuyện khác, như vậy có thể chuyển hướng sự chú ý của bản thân. "Ăn ngon nên bụng no quá, tý nữa về, chúng ta bóc cam ăn nhé?" "Ừm, được.
Ba người cùng nhau đi về phía trước, vừa quay đầu đúng lúc đụng phải Mạnh Khả Phi đang chuẩn bị xuống lầu, lúc Đường Viên Viên đi đến thì chạm mặt Mạnh Khả Phi, bốn mắt nhìn nhau.
Đường Viên Viên sửng sốt một chút, sau đó dừng lại.
Ngược lại, mặc dù Mạnh Khả Phi đối mặt với cô, nhưng lại như thể không nhìn thấy Đường Viên Viên, mặt cô ta không cảm xúc mà đi thẳng qua.
Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn nhìn nhau, sau đó nói: "Ái chà, ở đây có người lòng lang dạ sói, ngày trước còn sống nhau cùng trong một ký túc xá, dù sao cũng là bạn bè hai năm mà bạn bè đi cũng chẳng thèm chào hỏi người khác lấy một cái, không biết là người hay là chó nữa." "Không phải người nhưng chắc chắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2307603/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.