Thành phố S, một thị trấn nhỏ yên tĩnh.
Tần Ngu gãi đầu, người đâu rồi? Người sống sờ sờ cứ như vậy bị cô quên mất sao?
Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết người đàn bà chữa ngốc ba năm sao?
Mở lòng bàn tay ra, rủ mắt xuống nhìn dây chuyền trong tay, ừ, dây chuyền rất đẹp, phía dưới còn có một chiếc nhẫn chiếu lấp lánh, cô cầm lên nhét vào trong miệng, tới tới lui lui cắn cắn.
Sau khi cắn một hồi cô xác định đây là vàng thật bạc trắng, nếu cầm đi bán nhất định có thể bán một giá tốt.
Mặc dù lương tâm của cô rất không tình nguyện bán dây chuyền quý giá của khác nhân đi, nhưng tưởng tượng mà coi cô một mình mang theo hai đứa bé bươn chải khổ cực thế nào, vì thế trong nháy mắt lương tâm của cô đã biến mất.
Xoay người đang muốn chỗ tốt đi, đột nhiên một bên trong đường nhỏ xuất hiện một bóng người.
Tần Ngu cũng không ngẩng đầu lên: "Xin nhường đường, tôi đang rất vội."
Ai ngờ bóng lưng này lại không biết tốt xấu, đứng cản ở trước mặt cô, làm trễ nãi thời gian quý báu bán dây chuyền của cô.
Tần Ngu rất không cao hứng ngẩng đầu, một khuôn mặt quen thuộc tuấn tú xuất hiện trước mắt.
Trong nháy mắt Tần Ngu kinh ngạc lui về phía sau một bước, trừng con mắt, ngô, đây không phải là vị khách đánh rơi dây chuyền trong quán cà phê sao? Lúc nãy hắn nhảy ra từ con đường nhỏ, có phải đã nhìn thấy hành vi vô liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550987/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.