Editor: Trà sữa trà xanh
Không biết đã qua bao lâu, Tần Ngu chưa thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt của Tống Mạc, thế cho nên cô sắp quên mất, người đàn ông này vốn giống như thiên thần thanh cao ngạo mạn, vĩnh viễn đứng ở chỗ cao cô không với tới, không mang theo một chút ôn tình nhìn cô ở nơi phàm tục bụi bậm.
Người đàn ông như vậy, một khi thu hồi dáng vẻ vui vẻ hằng ngày, sẽ biến thành đám mây cô không thể nào với tới, sẽ hờ hững cỡ nào.
Bây giờ, nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ của anh, đầu của Tần Ngu giống như là bị sấm sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng một mảnh.
Cho nên, anh là đang hoài nghi cô sao? Chỉ dựa vào lời nói của một phía của cô ta, liền mãnh liệt sắc bén đến chất vấn cô?
Cô đã kết hôn với anh ba năm, đã cùng giường chung gối vô số ngày đêm, lại không sánh bằng một câu nói của người phụ nữ biến mất nhiều năm kia?
Cái gì gọi là trái tim băng giá, Tần Ngu chính là như vậy.
Cô mang thai mười tháng, anh không nói lời gì liền dẫn người phụ nữ có nhiều khúc mắc cùng tình cảm với anh vào nhà, cô bấm bụng bấm dạ nhịn, anh thân mật với người phụ nữ kia cô cũng nhịn, bây giờ, anh lại vì một câu nói của người phụ nữ kia mà lạnh lùng nhẫn tâm chất vấn cô, cô còn có thể nhịn nữa sao?
Xin lỗi, cô làm không được, tâm của cô không có lớn đến mức có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550980/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.