“Tống tổng, xe đã tới rồi.” Đầu bên kia điện thoại vẫn nghe thấy tiếng hít thở đều đều củangười đàn ông, bỗng vang lên một giọng nữ rất cẩn trọng.
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, anh đang ngồi xe? Đi nơi nào? Gặp người phụ nữ kia sao?
Trong đầu lập tức liên tiếp xuất hiện những suy đoán, hơn nữa những suy đoánnày ở trong đầu cô lập tức trở thành vô số hình ảnh sống động, vì vậy cô ngẩn người, quên mất chính mình đang nói chuyện điện thoại với TốngMạc.
Tống Mạc cúi người ngồi vào trong xe, điện thoại ở bên tai,mãi không nghe thấy nói gì, chỉ có tiếng hít thở truyền tới, hơi có chút không kiên nhẫn, nhíu mày, “A lô?”
Giọng nói trầm thấp dễ nghegiống như đàn violoncello vậy, giọng nói như tiếng nước chảy róc ráchlướt qua bên tai của Tần Ngu, trước sau như một rất quen thuộc, dườngnhư là theo bản năng, Tần Ngu giật mình một cái, mới hoàn hồn lại, bàntay để trên đầu gối nắm chặt lại thành quyền, nói to lên một tiếng, “Làtôi!” Khí thế rất hùng hồn.
Tống Mạc bị bất ngờ, hơi nhíu mày lại, gương mặt tuấn tú mới vừa nãy còn lạnh lùngvà khó chịu, giờ đã trở nên dịu dàng hơn một chút, “Ừ, tôi biết rồi,không cần phải nói lớn lên như vậy.”
“... Anh biết tôi là ai?”Bên trong giọng nói của Tần Ngu mang theo chút vui vẻ, cô không ngờ làanh lại nghe và nhận ra giọng nói của cô.
“Tôi không ngốc.”
“..... Ồ.” Tần Ngu đưa tay gãi gãi chân mày, ngây ngô cười khan hai tiếng.
Cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550862/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.