Mùa đông phía nam, hơi lạnh thấu tận xương, nhưng lại ngắn ngủi vội vã như khách qua đường.
Sang năm mới, nhiệt độ đã từ từ tăng trở lại. Sau khi băng tuyết tan, khung cảnh trong biệt thự thanh khiết mà ấm áp.
Tháng giêng, dựa theo tập tục ở nhà cô, đang là lúc đi chúc tết từng nhà, mở tiệc mời gặp gỡ mọi người.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp, ăn xong điểm tâm, Cố Uyển Uyển liền gọi Tần Ngu kêu cô chỉ đường đến biệt thự.
Nhìn thấy Cố Uyển Uyển- người bộn rộn hai tuần lễ không thấy bóng dáng- ngày càng xinh xắn, Tần Ngu làm lơ nhìn sang một bên, chế nhạo nói, “Cố bận rộn, cuối cùng cậu đã nhớ tới tiểu nhân mình đây.”
Cố Uyển Uyển khẽ dựa trên ghế sô pha, đưa tay tiếp nhận ly trà trong tay Tần Ngu, híp mắt thành một đường như sợi chỉ nhìn xem cô, đáy mắt sáng chói vui vẻ, “Không phải nha, trong khoảng thời gian này mình rất bận rộn nha.”
Tần Ngu giễu cợt một tiếng, “Cắt, cậu bận rộn việc gì, chẳng lẽ mới vừa qua năm hâm mộ bây giờ đến năm bệnh hoạn rồi sao?”
“Bệnh hoạn gì, bà cô đây đang bận rộn chuyện lớn của đời mình!”
“Nhanh như vậy cậu đã nối gót mình lập gia đình rồi sao?” Tần Ngu hơi ngẩn ra, trên mặt lộ ra vẻ mặt hả hê.
“Đi chết đi, kết hôn cái gì, mình nói là yêu đương, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?”
Tần Ngu khiếp sợ vô cùng, mới có hai tuần không gặp nhau, thế nhưng Cố Uyển Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550847/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.