Giọng nói đàn ông không nhanh không chậm, phảng phất như chuyện nhận giấy kết hôn không khác gì một bữa cơm, Tần Ngu hơi ngẩn ra, “Nhanh như vậy?”
“Tôi không có nhiều thời gian lãng phí cho chuyện này, nếu mọi chuyện đã định, không cần kéo dài làm gì, nhanh chóng nhận giấy.” Ngón tay của anh nhẹ nhàng gõ trên bắp đùi, bộ dáng nhàn nhã.
Tần Ngu lại không nhàn nhã như vậy, bởi vì việc nhận giấy kết hôn đối với cô mà nói, quá khó khăn. Sổ hộ khẩu trong nhà đang nằm trong tay Tần mẹ, có nghĩa là chỉ cần Tần mẹ không chấp nhận cô liền không thể gả cho Tống Mạc, có khi Tần mẹ còn rất hận Tống Mạc, sẽ không đồng ý hôn sự của hai người.
Đưa tay gãi mi tâm, có chút bực bội ngồi một bên, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Có cái gì khó khăn sao?” Lúc này Tống Mạc đã đổi tư thế ngồi, một cánh tay thật dài nhàn nhã đặt trên lưng ghế sofa, tay còn lại tùy ý rũ bên người, cổ áo khẽ mở, trên mặt bạch hi, một đôi mắt lẳng lặng nhìn cô, giống như nước hồ ở dưới ánh mặt trời sáng lên, thoạt nhìn lười biếng lại kiêu căng.
Bị anh nhìn chăm chú như vậy, tâm Tần Ngu khẽ chấn động, lại hơi khó chịu, cánh môi giật giật, cúi đầu phun ra một câu, “Ừ, có chút vấn đề.”
“Rất khó giải quyết sao? Tôi có thể giúp gì không?” Hình như tâm tình của anh không tệ lắm.
Anh có thể giúp gì? Anh không tăng thêm trở ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550836/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.