Trong ánh sáng mơ hồ, ngũ quan anh tuấn của một người đàn ông nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, đôi mắt đen nhánh kia giống như một đầm nước lẳng lặng không tiếng động nhìn cô.
Mà anh khẽ cúi người, thân hình cao lớn rơi vào trên đầu cô, khoảng cách rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy lông mi thật dài của anh, gần đến mức cô chỉ cần nhẹ nhàng khẽ ngửi, giữa cánh mũi đều là hơi thở mát lạnh dễ ngửi trên người anh, đương nhiên, này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cánh tay anh thuận lợi để ngang tầm mắt của cô, mà điểm dừng chân của cánh tay kia tựa hồ là trán của cô, cho nên nói, vẻ mát lạnh trong giấc mộng này đến từ chính bàn tay của anh?
Trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, tại sao Tống Mạc lại xuất hiện ở đây? Vì sao tay của anh lại đặt trên trán của cô?
Cơ hồ là theo bản năng, đón ánh mắt của anh, nhíu mày, há miệng ra, “Tống tiên sinh, tại sao tay của anh đặt trên trán tôi?”
Anh nhìn chằm chằm cô mấy giây, lạnh nhạt thu tay lại, thuận thế ngồi thẳng lên, trên cao nhìn xuống, thập phần trong trẻo nhưng lạnh lùng kiêu căng quét mắt cô, “Ồ, lúc nãy trán cô nóng rần, vừa mới chỉ tôi đang coi cô hạ sốt chưa.”
“Nóng rần lên sao? Tôi còn tưởng rằng…” Đầu của Tần Ngu còn có chút mơ hồ, đưa tay vuốt huyệt thái dương, phúc chí tâm linh* liền bật thốt lời nói xoay quanh trong đầu ra, chỉ là nói đến một nửa, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550832/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.