Tần Ngu không biết mình đã ngồi bao lâu, chỉ cảm thấy hình như ánh mặt trời đã tản đi, trong tầm mắt, chỉ còn lại hình dáng mơ hồ, mang theo ánh nước, quay vòng, giấu đầu hở đuôi, âm thanh, giống như ở rất xa.
Trong trời đất, chỉ còn lại một người cô, vắng lặng cô tuyệt.
Cho đến khi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lạnh buốt rơi xuống đầu ngón tay, mới giật mình nhận ra, cô đã khóc.
Từ khi biết rõ chuyện này cho tới bây giờ, cô còn chưa từ bỏ, Hứa Giang Nam lại lựa chọn rời đi trước, cứ như vậy bỏ mặc một mình cô.
Anh chưa từng nhẫn tâm.
Trong không khí yên tĩnh, tim đau nhói khiến cô đau không thở nổi, ngẩn ngơ.
Ngay cả khi cánh cửa bị người đẩy ra cũng không biết.
Trong tầm mắt mơ hồ, đột nhiên xuất hiện một bóng đen, trong lòng Tần Ngu khẽ chấn động, liền thấy, một hình bóng nho nhỏ ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, là Tần Lãng.
Bé duỗi bàn tay nho nhỏ ra lau nước mắt trên mặt Tần Ngu, lông mày trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cau lại, bên trong giọng nói mềm mại mơ hồ mang theo tức giận, “Mẹ, tại sao mẹ khóc? Ai khi dễ người, con thay người đi dạy dỗ hắn!”
Tần Ngu hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay lau nước mắt trên mặt, gạt bỏ cảm giác chua xót mỉm cười so với khóc còn khó coi hơn, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Lãng, “Mẹ không có việc gì, ai dám khi dễ mẹ nha, mẹ thấy ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550824/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.