Editor: Táo đỏ phố núi
Tống Mạc cúi mặt xuống, áo sơ mi che nửa mặt đồng hồ nhưng vẫn sáng chói lên như cũ, không khó để nhận biết ra đó là chiếc đồng hồ xa xỉ.
Tống Mạc là người đàn ông mỗi một chỗ đều rất tinh tế, cẩn thận và tỉ mỉ như vậy, cũng rất biết hưởng thụ cuộc sống. le^e quyy do^nn
Lúc anh và Tần Ngu mướn chung, Tần Ngu từng vô số lần nhạọ báng anh một tháng tiền lương của anh cũng không đủ cho anh mua quần áo.
Thu hồi ánh mắt, nhìn Lê Nhược một lượt, "Đã hết thời gian rồi, tạm biệt."
Nói dứt lời, liền đứng dậy ra đi, động tác như nước chảy mây trôi.
Lê Nhược lẳng lặng nhìn chằm chằm Tống Mạc đi ra, không những hơi nóng cà phê lượn lờ trước mặt mà còn có nước mắt mơ hồ trong đôi mắt, cô nhìn không rõ bóng lưng của Tống Mạc, chỉ thấy toàn thân lạnh như băng.
Ở cửa quán cà phê, điện thoại di động đã lâu không thấy động tĩnh lại vang lên, Tống Mạc lấy điện thoại di động ra nhìn như không đếm xỉa tới, liếc một cái nhìn nội dung trên màn hình, đột nhiên khóe miệng khẽ cong, nụ cười mê hoặc lòng người chợt loé lên, sau đó cất điện thoại di động, đi về phía chiếc Rolls Royce đậu cách đó không xa.le^e quyy do^nn
Tần Ngu mặc quần ngồi xổm trong toilet nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, màn hình vẫn hiện nội dung của tin nhắn cô gửi: Tống Mạc anh cứ nhắc đi nhắc lại, trả tiền lại trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-mon-ong-xa-tong-giam-doc-that-kieu-ngao/2550693/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.